Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 202 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Trong rừng cây, Lương Đức Hạo nói với Long Đại: “Ta gọi ngươi một tiếng hiền điệt*, nhưng đúng là ngươi khiến ta quá thất vọng. Vì

dân vì nước, ta buộc lòng phải có lỗi với tổ phụ và phụ thân ngươi.” Nói rồi, ông ta giơ tay lên. Binh sĩ vây quanh bọn họ vội giương cung lên,

nhắm ngay thẳng Long Đại.



(*Hiền điệt: cách gọi thân ái đối với cháu.)



Long Đại cũng giơ nắm đấm lên, kỵ binh của hắn trở tay kéo lấy

cung ở đằng sau lưng, nhắm thẳng Lương Đức Hạo và Duẫn Minh. Long Đại

nói: “Chẳng lẽ đại nhân không muốn chết minh bạch?”



Duẫn Minh không nhịn được lại quát: “Rốt cuộc là ai phải chết minh bạch hả?”



Long Đại phớt lờ hắn, nói tiếp: “Sơ hở mà Lương đại nhân để lộ

quá sớm, thời gian dài như thế, chẳng lẽ đại nhân cho rằng, ta hoàn toàn không làm gì sao?”



“Ngươi làm gì?” Lương Đức Hạo hỏi.



“Đã bao lâu rồi đại nhân chưa nhận được tin tức ở kinh thành?

Hoàng thượng có ra thánh chỉ cho đại nhân không? Các đồng liêu ở trên

con thuyền với đại nhân, có từng gửi tin cho đại nhân không?”



Không có. Quả thật đã lâu lắm rồi. Nhưng không có tin chứng tỏ

không sao, Lương Đức Hạo bận trăm công, dĩ nhiên sẽ không xem đấy là

nhắc nhở buộc phải dừng tay.



“Đã bao lâu rồi đại nhân chưa nhận được tin của Lỗ đại nhân? Ông ta ở dốc Thạch Linh có khỏe không?”



Không nhận được. Nhưng đấy là bởi vì ông ta “bị bắt” rời khỏi thành Thông, dĩ nhiên tin tức sẽ không linh thông rồi.



“Đại nhân nhìn xem, có quá nhiều chuyện đại nhân không biết,

nếu không muốn hỏi rõ. Ta sợ sau khi đại nhân giết ta, không có cách nào ăn nói, ứng đối không được. Thành ra thời gian mấy năm trước đều uổng

phí, nếu ta là đại nhân, ta cũng sẽ không phục.”



Lương Đức Hạo suy nghĩ rồi nói: “An Nhược Thần ở trong tay ta.”



“Thật sự ở trong tay đại nhân sao?” Long Đại lắc đầu, “Bốn cột

khói lệnh ấy là do nàng đốt. Các ngươi chặn đường, nàng không có cách

nào khác để báo tin, nhưng lại cố chấp muốn đến chỗ ta, là vì sao? Ta

đoán cũng là vì chuyện này. Đại nhân mở miệng bảo nàng ở trong tay đại

nhân, ta nên tin hay không đây? Không thấy người, ta không thể tin,

nhưng cũng sẽ có phần e dè. Nàng cảm thấy, để ta gặp được nàng thì ta

mới có thể yên tâm. Đại nhân đốt ba cột khói lệnh, chính là muốn dụ nàng đến đúng không?”



Lương Đức Hạo nói: “Tướng quân dạy dỗ phu nhân tốt thật đấy,

cũng biết đốt khói lệnh. Ngươi đoán không sai, đúng là nàng ta bị đưa

đến. Hai cột khói lệnh kia của ngươi, đốt chậm rồi.”



“Đại nhân hồ đồ à, phu nhân nhà ta không ngốc như thế. Đại nhân không tưởng tượng được nàng thông minh thế nào đâu. Cô nương như nàng,

sẽ không hề có người thứ hai. Ta luôn nói gặp nàng không đúng thời điểm, sinh lòng thích nàng cũng không đúng thời điểm, nhưng ta không thể bỏ

qua. Vì ta biết, nếu mình bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa. Muốn cưới nàng

cũng không dễ dàng gì. Ta cũng phải phí hết tâm tư, lấy hết dũng khí mới làm được. Lúc ta vén khăn voan lên cho nàng, nàng mỉm cười với ta, vui

sướng trong lòng này chẳng cách nào nói rõ. Như nhặt được báu vật quý

giá vậy, cả cuộc đời này không gì tiếc nuối.”



Duẫn Minh kiềm chế nổi da gà, nhìn sang Lương Đức Hạo, thật sự

cần phải nghe Long Đại nói mấy lời sến súa này sao? Lộn xộn cái gì, rõ

ràng hắn ta đang kéo dài thời gian. Nhưng hiển nhiên Lương Đức Hạo không có so đo khác, ông ta bình tĩnh, mặt không biểu cảm, nghe Long Đại nói

xong thì hỏi: “Long tướng quân đang chờ cái gì? Ngươi trì hoãn một đêm

thì có thể thế nào?”



“Thì là một cơ hội sống thôi. Cái này cũng là Thần Thần nhà ta
thẩm vấn thì có khi hắn khai hết ra cả. Ta vừa thành hôn với cô nương

trong lòng, ta không muốn chết, cũng không muốn nàng chết. Không bằng

thế này, chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau nữa, ta sẽ giết Duẫn Minh, sau

đó làm chứng thay đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến đại nhân,

tất cả tội danh đều để Duẫn Minh gánh…”



Long Đại còn chưa dứt lời, Duẫn Minh đã rống to nhào đến, “keng” một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, chém về phía Long Đại.



Vừa lúc nãy nói chuyện, Long Đại lặng lẽ di chuyển lên phía

trước, trong lúc Duẫn Minh tức giận cũng đã bước lên hai bước, khoảng

cách giữa hai người không xa không gần. Xa không đủ để hắn cảnh giác lùi về sau, mà gần đủ để hắn thừa cơ lợi dụng. Mà thừa cơ lợi dụng này,

chính là thứ Long Đại muốn.



Động tác của Duẫn Minh rất nhanh, Lương Đức Hạo không phản ứng

kịp, Long Đại thì có. Hắn không lùi mà tiến tới, như là đã sớm đoán được sẽ như vậy. Né người vỗ tay, tránh khỏi mũi kiếm, một tay tóm lấy cổ

tay hắn ta, tay kia đập thẳng vào dưới nách, bước xéo nhấc chân lên, đá

mạnh vào hạ bộ.



Cánh tay Duẫn Minh “rắc” một tiếng, bị bẻ trật khớp rồi, hắn

“aaaaaaaaaa” một tiếng dài thê lương thảm thiết, phần dưới đau đớn. Hắn

hoàn toàn không ngờ Long Đại đường đường là một đại tướng quân, võ tướng oai phong, thế nhưng lại xuất chiêu khốn nạn này.



Trong thời gian một chiêu, rốt cuộc Long Đại cũng phản ứng được, ông ta lớn tiếng quát: “Bắn tên!”



Duẫn Minh đau đến mức không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn mình bị xoay ngược ra sau lưng Long Đại cản mũi tên cho hắn, phập phập

phập mấy tiếng, sau lưng Duẫn Minh bị trúng mấy mũi tên, hai mắt hắn dần biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, cảm giác như mình đang bay trên

mây. Hắn nghe thấy giọng của Long Đại, nhưng lại không chân thực: ” Đừng nghi ngờ khi ngươi chết tại đây, tình hình đặc biệt thì chỉ đành phải

thế thôi. Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đang bảo hổ lột da còn gì, sao

ông ta có thể băn khoăn đến tính mạng của ngươi được.”



Đây là âm thanh cuối cùng mà Duẫn Minh có thể nghe thấy, hắn cũng không biết trong nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì.



Lúc Lương Đức Hạo la lớn “bắn tên”, kỵ binh của Long Đại cũng

bắt đầu động. Khi người của Lương Đức Hạo bắn tên, bọn họ ném ra rất

nhiều chiếc hũ, xoảng xoảng rơi xung quanh quân địch. Có ngựa chạy gấp

tạo thành trận hình, một nhóm người xông về phía Long Đại tiếp ứng, một

nhóm khác xông lên vòng vây quân địch chém mở đường lui, còn có một nhóm đốt lửa đầu mũi tên, bắn vào những chiếc hũ bể.



“Là dầu!” Có kẻ la lên. Dầu gặp lửa liền bùng lên, rất nhiều

binh sĩ trên người đã dính lửa, sợ hãi quỳ xuống lăn lộn trên đất, trên

đất có dầu cháy tạo thành một bức tường lửa, kois dày đặc cản trở tầm

mắt bọn họ, không thể bắn tên được nữa.



“Đừng để đại nhân bị thương.” Đưa đại nhân rút lui.” Mấy phó

tướng lớn tiếng kêu, trong biến cố vừa rồi đã cùng lao đến chỗ Lương Đức Hạo, che chở ông ta lùi về sau.



“Giết hắn!” Lương Đức Hạo gầm thét, nhưng không thấy rõ bóng

người Long Đại. Hình ảnh cuối cùng mà ông ta trông thấy, là Long Đại chỉ một chiêu đã có thể chế ngự Duẫn Minh, sau đó quăng Duẫn Minh ra sau

lưng làm lá chăn, kiếm của Duẫn Minh rơi vào tay hắn, vung lên chém bay

mấy mũi tên, đồng thời lại nhảy vụt lên đạp mấy người, rồi nhảy lên trên cây.



Hỏa hoạn rừng rực, một mảnh hỗn loạn, cây bị đốt, lá rụng mang

theo lửa cháy xém bay đi, binh sĩ lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết.

Khói dày đặc cuồn cuộn, không thấy rõ địch nhân, không nhận ra đối thủ.



Lương Đức Hạo trợn mắt há mồm. Truyền thuyết “đơn độc cưỡi ngựa vượt mười ngàn quân” là có phóng đại, nhưng ông ta biết uy danh đánh

giặc của Long Đại vì đâu mà truyền. Nhưng bọn họ nhiều người! Nhắm mắt

cũng có thể chém chết Long Đại!



“Giết sạch chúng!” Lương Đức Hạo rống to.