Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 206 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Tịnh Duyên sư thái ăn mặc theo kiểu thôn phụ, dừng lại ở đầu

một con hẻm, bà nhìn vào, bên ngoài một căn nhà trong hẻm có đặt khối

gạch đá, bà ta làm như không có chuyện gì đi vòng một vòng, xác nhận

không có ai theo dõi, mọi thứ bình thường, lúc này mới đi tới trước căn

nhà kia, gõ cửa một cái.



Cửa nhanh chóng mửa ra, Tiền Thế Tân đứng sau cửa, hào hứng hô: “Sư thái, có tin tốt.”



Tịnh Duyên nhíu mày. Tiền Thế Tân mới sực tỉnh, hắn vội né

người để Tịnh Duyên sư thái vào cửa, lại nhanh chóng chốt kín cửa, thấp

giọng nói: “Ta đã làm theo lời sư thái dặn, lúc về đã cẩn thận xem qua,

bình thường ra vào cũng để ý, không có ai chú ý tới ta.”



Tịnh Duyên giơ tay lên, ngăn hắn nói tiếp, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”



Tiền Thế Tân đã quen với vẻ lạnh lùng của Tịnh Duyên sư thái,

vội nói: “Diệp đại nhân phái người gửi tin cho ta, Huy vương bằng lòng

gặp ta rồi.”



“Gặp thế nào?”



“Trong cung.” Tiền Thế Tân nói, “Giờ đây thời cục ở Nam Tần

không ổn, Huy vương cũng cảnh giác, ngài ấy chỉ đi lại trong cung, muốn

gặp ngài thì phải vào cung. Diệp đại nhân mất thì giờ điều tra chuyện

của ta, cuối cùng đã tra rõ, ông ta không chút nghi ngờ ta, lúc này mới

đồng ý sắp xếp. Ông ta đã tường trình lại tình hình với Huy vương, Huy

vương nói, nể tình có tình cũ với cha ta, cha lại còn hy sinh vì nghiệp

lớn của ngài, nên hẳn sẽ chăm sóc cho ta. Ngài ấy bằng lòng gặp ta, muốn nghe ta báo tin của Đại Tiêu, không ai rõ ràng những chuyện trong quận

Bình Nam hơn ta được. Yêu cầu mà ta đưa, đối với ngài ấy chỉ là chuyện

nhỏ, rất dễ làm. Giờ hợi ngày mai. Người của Diệp đại nhân sẽ đứng chờ ở cửa cung phía bắc, sẽ có xe ngựa đưa ta vào.”



“An toàn không?”



Tịnh Duyên bất thình lình hỏi, Tiền Thế Tân vội nói: “Cũng vì có băn khoăn nên mới vội tìm sư thái để bàn bạc đây.”



Lần này Tiền Thế Tân chạy một đường từ thành Trung Lan đến Nam

Tần, trên đường đi phải nhờ Tịnh Duyên sư thái phối hợp cùng. Từ nhỏ

Tiền Thế Tân lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chưa từng phải chịu khổ,

cũng chưa hề đến Nam Tần, hắn phải thừa nhận, nếu không có Tịnh Duyên sư thái dẫn đường thì có lẽ hắn đã không thuận lợi đến đô thành được, nếu

không có Tịnh Duyên che chở, có lẽ hắn sớm đã bị lưu phỉ trên đường giết chết rồi. Có thời gian này chung sống, hắn khá tin tưởng Tịnh Duyên sư

thái, hắn cảm thấy lúc trước mình giúp Tịnh Duyên khi ở Trung Lan, quả

thực là cử chỉ sáng suốt, nay đã được báo đáp.



Trên đường đi, Tịnh Duyên đã mấy lần định bỏ lại hắn mặc kệ,

hắn liền lấy công lao ra nói, lại bảo đảm sau khi mình đứng vững ở Nam

Tần thì sẽ cho Tịnh Duyên một số tiền lớn, để bà ta có thể tiếp tục lánh đời sống thanh tịnh, lại còn có ý định giải quyết chuyện Nam Tần truy

nã bà ta nữa, làm chỗ dựa ở Nam Tần cho bà ta. Tịnh Duyên băn khoăn hắn

sẽ bán đứng mình trước khi làm những chuyện này, hắn thề sẽ không nhắc

đến bà ta với ai khác, tuyệt đối không rước thêm phiền toái cho bà ta.

Sau mấy phen khuyên nhủ, Tịnh Duyên mới hứa sẽ hỗ trợ hợp tác với hắn.



Lúc này Tịnh Duyên nghe Tiền Thế Tân nói, ngẫm nghĩ rồi bảo:

“Ngươi dẫn theo ta đi. Cứ nói ta là phu nhân của ngươi, vì đi dường nguy hiểm, ngươi sợ xảy ra bất trắc, không dám tiết lộ chuyện mang gia

quyến. Nay muốn vào cung rồi, vì bảo vệ an toàn, ngươi hy vọng sau khi
cha diệt bạn, không chừa chuyện xấu, một mình chạy trốn, lại không chút

băn khoăn đến vợ con người nhà của ngươi, loại lang tâm cẩu phế như

ngươi, chẳng lẽ không đáng chết?”



Vừa nói bà ta vừa đi lên, các vệ binh lại lùi nữa. Tịnh Duyên

tiếp tục nói: “Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả

ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!”



Vừa dứt lời, bà ta hét lên một tiếng đầy chói tai, giơ kiếm lao vụt vào đám đông. Nhất thời các vệ binh loạn lên, chém lung tung.



Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy đột nhiên trên người nhẹ đi, những kẻ áp chế hắn đã buông hắn ra. Hắn vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên điện

loạn cả lên, vệ binh có kẻ thì chạy trốn, có kẻ xông lên tiêu diệt Tịnh

Duyên sư thái, còn có kẻ che chở công công rút lui.



Tiền Thế Tân vội lăn một vòng trốn ra sau điện, một binh sĩ ré

một tiếng, ngã xuống trước mặt hắn, Tiền Thế Tân sợ hết hồn, thò đầu

nhìn ra ngoài, cả người Tịnh Duyên sư thái nhuốm đầy máu, như ma phụ

thể, sát chiêu không hề dừng. Vệ binh trước mặt bà ta cứ nối nhau ngã

xuống, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh, mặt lạnh vô cảm tiếp tục giết.



Tiền Thế Tân không dám nhìn nữa, thấy chỗ trống thì quỳ bò di

chuyển ra cửa điện, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Không ai để ý

muốn bắt hắn, không ai chém hắn. Cửa điện đang ở ngay trước mắt rồi,

Tiền Thế Tân mừng rỡ, hắn bò dậy chạy ra ngoài, chỉ cần ra ngoài, rời

khỏi địa ngục chém giết này, thì vẫn có cơ hội sống!



Tiền Thế Tân chạy vọt ra khỏi cửa điện, hắn dốc hết lực, nhưng đến khi chạy ra cửa thì chợt dừng lại.



Trước mắt đầy rẫy binh tướng không đếm xuể, bao vây đại điện

không nước chảy lọt. Trong tay ai cũng kéo căng dây cung, nhắm ngay cửa.



Tiền Thế Tân trợn to hai mắt, nghe có người quát: “Bắn tên!”



Tiền Thế Tân chỉ cảm thấy mưa mũi tên đang bắn về phía hắn,

trên người đau nhói. Hắn lảo đảo ngã ngửa ra sau, đập phải cột cửa,

trượt ngồi xuống. Hắn không cử động được, hai mắt mơ hồ. Hắn thấy Tịnh

Duyên sư thái cầm kiếm nhỏ máu đi về phía hắn, sau lưng là thi thể đầy

đất.



Bà ta đang cười với hắn, chắc là cười rồi, hắn không thấy rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được giễu cợt trong đó.



“Bắn tên!”



Lại một tiếng quát đầy chói tai.



Cơn mưa mũi tên lại lần nữa phóng đến cửa điện. Tiền Thế Tân

trợn mắt, rồi trước mắt tối sầm đi, cảnh cuối cùng mà hắn thấy, là Tịnh

Duyên sư thái giơ kiếm trong tay lên, lao vào màn mưa tên…



Dường như hắn còn nghe thấy âm thanh của Tịnh Duyên sư thái.



Mọi kẻ ác đều sẽ không có kết quả tốt. Cái gọi là ác giả ác báo, hôm nay, thời điểm đã đến!