Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 207 : Ngoại truyện 3

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


3.1 Bệnh phu hãn thê



Tiết Tự Nhiên thấy trên đời này chẳng có chuyện gì khiến hắn

quá tiếc nuối cả. Tuy từ nhỏ bệnh yếu, người không khỏe, nhưng số mệnh

đã vậy rồi, hắn cũng không oán trách gì. Hơn nữa hắn sinh trong nhà

giàu, được cha mẹ thương hết mức, muốn gì có nấy, theo đạo lý được mất,

hắn cảm thấy ông trời vẫn quan tâm hắn đủ rồi.



Nhưng cũng thế, hắn nghĩ mà tức, vất vả lắm mới hắn mới thành

thân, thế mà ông trời lại chẳng cho hắn mặt mũi, làm hắn ngã bệnh trong

hôm thành thân. Tuy nói trước khi thành thân hắn đã đi xa mệt nhọc quá

mức, mất tinh thần hao tinh khí, nhưng cũng không thể để hắn như vậy

trong ngày bái đường được chứ! Hắn cố chống đỡ lạy xong ở phòng khách,

rồi bị đuổi về phòng uống thuốc, cũng không kịp giao phó quy củ đêm tân

hôn với tân nương của hắn thì đã ngủ mất rồi.



Nói đêm tân hôn thì có quy củ gì ấy hả? Hắn đã định rõ sẵn

trong đầu rồi, nhưng đầu óc cứ thiêm ta, uống xong thuốc rồi lại ngủ,

lại không nhớ rõ.



Đợi đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Tiết Tự Nhiên liếc mắt liền thấy An Nhược Hi ngồi ở đầu giường.



An Nhược Hi giương mắt nhìn hắn, ngạc nhiên có mừng rỡ có. Tiết Tự Nhiên tức giận nghĩ, nếu câu đầu tiên mà nàng nói là “chàng khó chịu chỗ nào” thì hắn sẽ không để ý đến nàng trong ba ngày.



An Nhược Thần lên tiếng: “Chàng nằm mơ à?”



Tiết Tự Nhiên sửng sốt.



“Mơ thấy ta sao?”



Tiết Tự Nhiên không tiếp lời được. Tuy nói như thế rất tốt,

không nói câu hắn không muốn nghe, nhưng lời không giới hạn, không biết

trong đầu dưa của nàng nghĩ gì cũng khiến người khác tương đối bực đó

nha.



Lúc này a hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng thì vội đi vào, thấy Tiết Tự Nhiên tỉnh thì la lên: “Công tử tỉnh rồi!”



Rất nhanh lại có hai a hoàn đi vào, tay bưng khay, bên trên có bát thuốc, mùi vị quen thuộc khiến Tiết Tự Nhiên biết đó là gì.



“Công tử ngủ hai ngày rồi, ăn chút cháo thuốc chứ ạ? Rất ấm ạ, uống vào miệng rất vừa.”



Hai ngày?! Tiết Tự Nhiên nhíu mày, vô cùng bực dọc, đang muốn

giở tính khí thì không ngờ An Nhược Hi đã nhanh chóng đáp thay hắn:

“Phải ăn chứ, đem tới đi.”



An Nhược Hi đỡ Tiết Tự Nhiên dậy, sức rất lớn, sau đó một tay

nhận lấy chén một tay cầm muỗng, nhanh nhảu đút vào miệng Tiết Tự Nhiên.



“Vừa nãy lúc ngủ trưa, ta mơ thấy tướng công đấy.”



Tiết Tự Nhiên đang định phản kháng không ăn, nhưng nghe An

Nhược Hi nói vậy thì nhất thời vểnh tai lên, tò mò nàng mơ thấy hắn cái

gì.



“Tướng công nói với ta là, ‘ta đói rồi’.” An Nhược Hi vừa đút

cháo vừa nói, “Thế là ta tỉnh lại. Tướng công đói rồi, vậy sao được chứ, ta phải nhanh đến xem sao.”



Tiết Tự Nhiên sặc hớp cháo, hắn không chỉ bệnh thoi thóp, mà

còn là tên tham ăn trong mơ của nàng? Giận! Hình tượng trượng phu ban

đầu của hắn đâu rồi! Mặt mũi đâu rồi! Hắn muốn nói gì nhỉ? Đúng! Hắn

muốn giáo huấn nàng, sao có thể nằm mơ lung tung được! Còn nữa, cũng

phải nói cho nàng biết mấy quy củ lúc trước nghĩ ra nữa.



Tiết Tự Nhiên nhẩm lại quy củ một lần trong đầu, chuẩn bị tâm

trạng thật tốt, đang định mở miệng thì phát hiện mình đã được đút xong

bát cháo rồi. Xong rồi, tại sao ăn nhanh thế? Khí thế kia thì làm sao

chịu nổi.



An Nhược Hi hài lòng mỉm cười, đặt cén xuống, lấy khăn lau

miệng cho hắn: “Quả nhiên tướng công đói thật. Tướng công mau khen ta

đi.”



Khen nàng rảnh quá hả? Phiền hà ghê gớm. Tiết Tự Nhiên liếc xéo nàng.



An Nhược Hi không để ý, chỉ cảm thấy Tiết Tự Nhiên như thế là tinh thần khá lên nhiều rồi. Hắn có tinh thần, nàng liền vui vẻ.



An Nhược Hi cười hì hì với Tiết Tự Nhiên, Tiết Tự Nhiên đang

định liếc cái nữa, thì lại cảnh giác trong phòng còn có người. Không

được, không thể để An Nhược Hi khó coi trước mặt a hoàn được, dù sao

cũng là tân nương mới vào cửa, nếu hắn có vẻ chán ghét nàng, thì sau này bọn a hoàn sẽ lạnh nhạt thiếu phu nhân nàng.



Tiết Tự Nhiên hắng giọng, nghiêm mặt hỏi An Nhược Hi: “Nàng đã ăn chưa?” Vừa hỏi vừa quét mắt nhìn chúng a hoàn.



Chúng a hoàn vội đáp: “Bẩm thiếu gia, thiếu phu nhân đã dùng

bữa rồi.” Thiếu gia đúng là bị bệnh hồ đồ rồi, vừa nãy thiếu phu nhân đã nói rõ là ngủ trưa, thì không phải là đã sớm dùng qua bữa trưa rồi à.



“Các nàng có hầu hạ nàng tốt không?” Tiết Tự Nhiên lại hỏi An Nhược Hi.



Chúng a hoàn vội đáp: “Thiếu gia yên tâm, các nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực với thiếu phu nhân.”



An Nhược Hi không có cơ hội mở lời, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cười rất có sức.



Hệt như đồ ngu vậy.



Tiết Tự Nhiên lại chê nàng.



Hắn cho bọn a hoàn lui xuống, đợi đến khi trong phòng chỉ còn

lại phu thê hai người, là hắn lại dùng sức liếc xéo An Nhược Hi, trong

lòng mới thoải mái được.



Nhưng An Nhược Hi vẫn cứ cười, Tiết Tự Nhiên hết nói nổi, nhất

thời cũng chẳng biết muốn nói gì, định dạy dỗ vài câu nhưng lại cảm thấy khí thế mở màn không đủ, dứt khoát hỏi: “A hoàn bà tử mà nàng đưa tới,

cũng thu xếp xong rồi hả?”



“Xong hết rồi ạ.”



“Ừ.” Tiết Tự Nhiên không nói gì thêm, không lẽ tiếp theo nên

hỏi tối qua có ngủ ngon không ư? Ây da, sau lần tân hôn này, mọi người

đã nói chuyện gì?



“Tướng công.” An Nhược Hi nhích lại gần. Tiết Tự Nhiên giật

mình, bất động thanh sắc, cố lạnh lùng “ừ” một tiếng. Nàng cách hắn rất

gần, hắn ngửi thấy được mùi hương trên người nàng, nhàn nhạt lại dịu

nhẹ, rất có phần trêu người. Tiết Tự Nhiên nóng cả mặt, tiếp lại thấy

phiền não, người nặng nề ngực khó chịu, thân thể này quá cứng, ngay cả

đỏ mặt cũng không nhanh được.



Đợi đã. Hắn đỏ mặt cái gì!



“Tướng công.” An Nhược Hi lại gọi.



Giọng điệu kia có phần thẹn thùng sợ hãi.



Tiết Tự Nhiên lặng lẽ nhìn nàng.



An Nhược Hi cúi thấp đầu, gương mặt phúng phính. Tiết Tự Nhiên không dời mắt nổi.



“Tướng công, ta muốn hỏi là…”


Qua một lúc lâu, trong màn vang lên tiếng thở dốc êm ái.



3.2 Ác phụ hiền thê



“Cái gì?” Tiết Tự Nhiên thật không dám tin vào tai mình.



“Thiếu phu nhân bảo thuộc hạ dạy phu nhân công phu quyền cước,

bảo là muốn đơn giản nhưng hữu hiệu.” Hướng Vân Hào nghiêm túc lặp lại.



“Không không, câu sau ấy.”



“Vì thiếu phu nhân đánh thua tam cô nương Lý gia, không phục.” Hướng Vân Hào nghiêm túc đáp tiếp.



Tiết Tự Nhiên ôm trán: “Nàng lại đánh nhau nữa rồi.”



“Vâng.”



“Lần này là vì sao?” Lần trước là vì chị dâu Đỗ gia ngầm châm

biếm người hắn không khỏe phỏng đoán nàng không sinh được con, thế là

nàng cố ý ngáng chân làm đối phương té ngã, chọc cho a hoàn đối phương

xông lên, thế là nàng đánh nhau với người ta. Lần này là vì gì đây?



“Tam cô nương Lý gia nói công tử Trần gia phong thái hiên

ngang, cao lớn anh tuấn, tuyệt hơn thiếu gia nhiều. Thiếu phu nhân

‘không cẩn thận’ tạt trà vào người cô nương kia.”



Tiết Tự Nhiên bó tay, cũng chẳng tức giận nổi: “Không phải đã tìm người đi theo nàng sao?”



“Thiếu phu nhân trách hạ nhân không dễ sai.” Hướng Vân Hào muốn nói lại thôi, “Thiếu gia…”



“Ta biết, ta biết.” Tiết Tự Nhiên khoát tay. Côn đồ hộ viện sao dám động đến một đầu ngón tay của nữ quyến nhà đại hộ. Mà nương tử của

hắn còn không sợ, thân phận cũng khác. Hơn nữa lần nào nàng cũng không

ra tay trước, chỉ khiêu khích làm chuyện xấu, gặp ai mềm thì nhịn nàng,

còn gặp ác phụ giống nàng thì đánh nhau. Nàng không ngại mất mặt, đánh

xong còn muốn cáo trạng trước nói đối phương không dạy dỗ tốt để hạ nhân đánh nàng, bằng không thì giả vờ khóc lóc nói mình không cẩn thận vụng

về tính xấu không tốt tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhân sai cướp lời

làm đối phương phải nghẹn.



Tiết Tự Nhiên cũng không biết nương tử nhà ắn có thể sử dụng

chiêu này được mấy năm, cũng không thể già rồi mà còn nói mình tuổi còn

nhỏ được.



“Thiếu gia.” Hướng Vân Hào đau khổ cầu cứu, “Thuộc hạ phải đối phó thế nào đây?”



“Cái gì mà đối phó thế nào?” Tiết Tự Nhiên nghĩ đến nương tử đến thất thần, nhất thời không phản ứng kịp.



“Chính là chuyện thiếu phu nhân nhờ dạy công phu quyền cước.

Thiếu phu nhân còn nói, nếu nói cho thiếu gia hoặc không dạy nàng, thì

nàng sẽ khiến thuộc hạ phải đẹp mặt.” Hướng Vân Hào rầu rĩ.



“Nàng nói muốn để ngươi đẹp mặt à?” Tiết Tự Nhiên ngạc nhiên.



“Vâng.”



“Vậy được, ngươi đừng dạy nàng nữa, ta muốn biết nàng có thể làm gì.”



Hướng Vân Hào xụ mặt. Trong chuyện này có thể thiếu gia và

thiếu phu nhân không tốt chút nào, hạ nhân bọn họ đúng là chịu khổ rồi.



Cuối cùng Hướng Vân Hào vẫn không dạy An Nhược Hi đánh nhau thế nào. Hắn đi đáp lời với An Nhược Hi, nói thiếu gia tò mò nàng có thể

khiến bọn họ đẹp mặt thế nào.



Sau đó chuyện này cũng không có sau đó. Vì An Nhược Hi bận mưu

đồ xem có chiêu gì “đẹp mặt” vừa không làm khó dễ Hướng Vân Hào vừa để

Tiết Tự Nhiên ngạc nhiên. Kết quả là —— nàng vẫn không nghĩ ra.



Nguyên nhân không nghĩ ra cũng rất đơn giản, vì trên đời này

vốn không có thủ đoạn nào vừa không làm khó dễ vừa có thể để người ta

“đẹp mặt”. An Nhược Hi là điển hình của ở ngoài thì hiền ở nhà thì dữ,

rất bao che khuyết điểm. Hướng Vân Hào là người hầu trung thành của

tướng công nàng, dĩ nhiên nàng cũng sẽ coi trọng hắn như tướng công.



Tướng công thích, nàng thích. Tướng công muốn làm, nàng giúp.



Mỗi lần Tiết Tự Nhiên nói muốn bản thân đợi, hoặc muốn yên tĩnh đọc sách đừng quấy rầy hắn, An Nhược Hi liền biết tướng công có chuyện

bí mật. Nàng sẽ ra ngoài chơi, không phải thắt vài thứ đồ chơi thì sẽ

cầm sách đọc. Nếu có người đến tìm, nàng sẽ tán gẫu một hồi, không thì

kéo đến chỗ khác chơi. Người hạ nhân không ngăn được thì nàng có thể

chống đỡ.



Lúc đầu Tiết Tự Nhiên không biết, sau rồi cũng phát hiện ra.

Hắn phát hiện nương tử nhà hắn đã phát hiện được bí mật nhỏ của mình,

nhưng không hỏi nhiều. Nàng thích giữ cửa cho hắn, hắn cũng giả vờ không biết, để điều này trở thành bí mật của nàng.



Hễ nàng vui là không che giấu được, ngốc nghếch. Giữ cửa thành

công cho hắn là nàng sẽ đắc ý vô cùng, không nói tại sao, chỉ rất đắc ý. Có lần hắn không nhịn được cố ý hỏi nàng đã có chuyện vui gì?



Nàng ngẩn người, sau đó bịa lời: “Không có gì hết, ta chỉ cảm thấy hôm nay trời đẹp, tướng công chàng thấy thế nào?”



Tiết Tự Nhiên suýt nữa không thở nổi. Hắn cảm thấy? Hắn cảm thấy nương tử nhà hắn mặt dày quá.



An Nhược Hi nhìn Tiết Tự Nhiên không trả lời được, da càng dày

hơn, nhào đến dính lấy hắn: “Có phải trời đẹp không, có phải không?”



Bất kể là “có” hay “không có” cũng không đáp được. Tiết Tự Nhiên á khẩu.



“Nếu thấy có thì chàng hôn ta đi. Còn nếu không thì để ta hôn chàng.” Nàng cố ý giở trò với hắn.



Nhất định da mặt nàng còn dày hơn tường thành Trung Lan rồi.

Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt, đứng đắn cầm một cuốn sách lên che mặt nàng

lại, không để ý đến nàng.



“Đáng ghét. Hôm nay chàng mà không trả lời thì ta sẽ không đi.” An Nhược Hi vờ cáu ngồi lên đùi hắn.



Tiết Tự Nhiên vẫn không để ý đến nàng. Không đi thì không đi, ai sợ ai.



Hắn bình tĩnh đọc sách, nhưng đến một chữ cũng không vào. Nàng

cằn nhằn ngồi trên đùi hắn, một lát sau lại không có tiếng động gì.



Tiết Tự Nhiên đợi rồi đợi, đúng là không có tiếng thật. Hắn len lén nhìn nàng qua sách, nàng nhắm hai mắt, đang ngủ trên đùi hắn.



Tiết Tự Nhiên mất hứng, nũng nịu đâu rồi, kết thúc nhanh thế

sao? Bộ là heo hay sao mà dễ ngũ thế?! Hắn không trả lời, chẳng lẽ nàng

không thể hôn à? Thân thú hắn không nhanh nhẹn, không phải cũng không né được sao?



Hô hấp của An Nhược Hi đều đều, ngủ thật rồi. Qua một lúc lâu

Tiết Tự Nhiên mới phát hiện mình vẫn cứ dán mắt nhìn nàng. Nhìn như thế, dường như nàng còn đẹp hơn trước nhiều.



Ừ, nhất định là vì gả cho hắn rồi. Gả cho hắn, nàng trở nên đẹp hơn.



Tiết Tự Nhiên cúi đầu, khẽ mổ nhẹ lên mặt nàng, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng, dùng sách che mặt.



Mặt rất nóng, trong lòng lại rất vui.



– KẾT THÚC –