Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 42 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


Long Đại nói: "Theo dõi Triệu Giai Hoa không sai. Không phải là có tiến triển sao?"



Có ư? An Nhược Thần chỉ cảm thấy càng ngày càng hoang mang. "Thậm chí hôm nay tôi còn đoán, có lẽ ở trong tổ chức của Tạ tiên sinh Triệu Giai Hoa còn có cấp bậc cao hơn cả Từ bà mối, thậm chí, còn cao hơn cả Tạ tiên sinh. Nếu không, làm sao Từ bà mối chọn được người kế tiếp mình ở quận ngoài chứ? Có lẽ nàng ta là được dặn dò nên mới đi đón Triệu Giai Hoa."



Long Đại nghe thế thì bật cười. Nụ cười này, gió ấm khẽ thổi, mùa đông nở hoa, "Càng ngày cô càng khiến tôi ngạc nhiên vui mừng đấy, An quản sự à."



An Nhược Thần: "..."



Ngạc nhiên vui mừng là ý gì? Tuy An Nhược Thần không hiểu, nhưng tự giác thấy được khen, trong lòng vẫn rất hưởng thụ.



"Nếu nàng ta muốn vu oan cho cô thì cô cứ việc chờ. Nhất định chuyện hôm nay chỉ mới bước làm nền thôi."



An Nhược Thần gật đầu. Có tướng quân làm chủ, nàng cũng không hoảng hốt nữa.



Chỉ là bước làm nền sau đó đến khá nhanh. Hai hôm sau, không ngờ con gái Triệu Giai Hoa xảy ra chuyện, quả nhiên lần này ầm ĩ đến tận nha môn.



Vì ngại thân phận của An Nhược Thần và tính đặc thù của lầu Tử Vân, thái thú Diêu Côn liền phái chủ bạc Giang Hồng Thanh đến mời An Nhược Thần.



"Lưu phu nhân nói, giữa trưa đứa bé ở nhà ngủ trưa, nàng ta thấy con đã ngủ say nên mới đến phòng bếp tự làm điểm tâm, tính để khi đứa bé dậy thì có thể ăn, hai a hoàn không muốn theo hầu đứa bé đang ngủ, nên một người thì đi giặt đồ bẩn, một người đến phòng bên cạnh vá lại y phục. Hai người chỉ rời đi có một lúc, nhưng đứa bé đã im hơi lặng tiếng mà biến mất rồi. Lưu phu nhân nghe được tin thì vô cùng hoảng hốt, trong ngoài phủ đều không tìm được con, thế là chạy đến nha môn đánh trống báo quan. Nói là hôm trước lúc đứa bé được người hầu dẫn ra ngoài thì có bị bắt một lần, may mà được An cô nương tìm về. Lúc này còn chưa đến hai ngày, đứa bé lại mất tích, nàng ta nghi ngờ có người để mắt đến con mình, lần trước ra tay không thành, nhưng lần này lại thành. Nàng ta nói An cô nương có thể làm chứng, lần trước chính là An cô nương giúp đưa đứa bé về." Giang Hồng Thanh đã nói như vậy.



Thật sự đứa bé bị bắt cóc rồi ư? Nhưng không phải là đổ tội cho nàng, mà là để nàng làm chứng?



An Nhược Thần lại không rõ.



Chẳng lẽ định dùng chiêu này lừa nàng đến nha môn trước, sau đó mới gây khó cho nàng?



Lúc này Long Đại đang ở trong lầu Tử Vân, thế là An Nhược Thần nhanh chóng đi bẩm báo. Giang Hồng Thanh cũng không dám xem thường, đi theo nói rõ trước mặt, nói là thái thú đại nhân mời An quản sứ đến hỏi để ghi chép án sự, chứ cũng không phải tra hỏi gì.



Long Đại không từ chối, để Giang Hồng Thanh về trước, rồi An quản sự sẽ đến sau.



An Nhược Thần biết tướng quân có chuyện dặn dò nàng, vội gom hết lấy tinh thần lại.



Sau khi Giang Hồng Thanh cáo lui, trong phòng chỉ còn lại Long Đại và An Nhược Thần, lúc này Long Đại mới nói: "Cô có cảm thấy, chuyện này nghe quen không."



An Nhược Thần không hiểu.



"Tứ muội của cô."
Triệu Giai Hoa chớp mắt: "Tướng công không có ở nhà, ta nhất thời cuống cuồng hoảng hốt, chỉ muốn đến báo quan mà thôi."



"Hình như phu nhân có không ít chuyện giấu Lưu lão bản."



Triệu Giai Hoa nghiêm túc nói: "Nếu không giấu chàng, có một số việc thật đúng là không làm được. Hơn nữa, chàng cũng có nhiều chuyện giấu ta."



Ngờ vực trong lòng An Nhược Thần càng ngày càng lớn, bây giờ Triệu Giai Hoa muốn chuyển hướng khả nghi sang Lưu Tắc phu quân nàng ta ư?



Nhốt vào tù thẩm tra kỹ lưỡng tốt hơn? Hay thả bên ngoài dụ địch tốt hơn?



"Lưu phu nhân cao thâm khó lường, làm ta thật bất an."



"Giờ đây cô đã có tướng quân làm chỗ dựa, có gì mà bất an. Không giống ta, chỉ có thể bất chấp mọi thứ." Triệu Giai Hoa nói.



Nhất định câu này có ý tứ, nhưng An Nhược Thần không đoán ra được. Bất chấp mọi thứ?



Tim An Nhược Thần đập mạnh. Chẳng lẽ phía bên Giải tiên sinh có hành động lớn sao?



"Lưu phu nhân có lời thì cứ nói thẳng." An Nhược Thần dứt khoát vạch rõ.



"Tuy ta tán thưởng cô nương, nhưng vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn được." Triệu Giai Hoa nhìn An Nhược Thần mà nói: "Cô nương không biết về ta, đương nhiên cũng sẽ không tin ta. Tình hình như thế, nếu nói sai một lời nửa câu, chỉ sợ sẽ gây ra phiền toái."



"Nếu Lưu phu nhân không muốn thẳng thắn với nhau, sợ là đó mới là phiền toái. Ta đây không phải dọa gì phu nhân, chỉ là phu nhân chủ động tiếp cận ta, ngoài sáng khách sáo trong tối khiêu khích, ta không nắm rõ được ý của phu nhân, dĩ nhiên cảm thấy sợ hãi. Hôm nay mật thám ẩn nấp trong thành, nguy hiểm còn đó, nếu ta không thể tin phu nhân vô tội, vậy chỉ đành phải bắt phu nhân đến phủ nha của tướng quân, để các vị đại nhân nói chuyện cùng phu nhân."



Triệu Giai Hoa bật cười, lắc đầu nói: "Nếu cô nương bắt ta, thì ta không thể trợ giúp cho cô nương được nữa. Những tin tức ta không biết mà cô nương cũng không biết kia, sẽ bị che giấu hoàn toàn. Chẳng lẽ cô nương hy vọng thế sao? Cô nương cứ thử nghĩ đi, nếu ta không đứng về phía cô nương, vậy chủ động đến gần cô nương làm gì?"



"Ta cũng chẳng đứng về phía phu nhân, nhưng cũng muốn lại gần phu nhân." An Nhược Thần chỉ rõ điều này, nói: "Giờ có vệ binh đứng ngoài cửa, ta ra lệnh một tiếng, lập tức bọn họ sẽ xông vào bắt giữ phu nhân. Chớ tưởng người ta hèn mọn mà không làm được, bây giờ đại thủ đại nhân muốn thế nào, cũng phải nhìn mặt mũi của Tạ đại nhân, đằng sau bọn ta còn có Long đại tướng quân."



"Cô nương có thể có được quyền lực và uy danh này, ta thật lòng vui thay cô nương." Triệu Giai Hoa không để lộ thái độ hoang mang, nàng ta nói: "Nhưng nếu cô nương bắt ta đi, đó mới là thất sách."



"Không thể dẫn người về, cũng phải đưa vài manh mối có ích về, nếu không thì làm sao ta ăn nói được với tướng quân đây?" An Nhược Thần cố ý nhường một bước.



"Ta chính là manh mối." Triệu Giai Hoa thu lại nét mặt vui vẻ, vô cùng nghiêm túc, "An cô nương, ta chính là manh mối. Ghi nhớ mỗi một câu ta nói. Điều tra tướng công của ta, điều tra lai lịch của ta, tướng công say mê ta, vì ta, điều gì chàng cũng làm được."



Nói đến đây, An Nhược Thần thấy Lưu Tắc đi vào trắc đường. Rõ ràng Triệu Giai Hoa cũng nhìn thấy, nàng ta nhỏ giọng nói nhanh: "Còn cả chuông nữa. Chú ý đến chuông, nói không chừng có thể tìm được nhân vật then chốt..."