Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 43 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


Khi Lưu Tắc lại gần thì câu nói tắt ngúm đi, Triệu Giai Hoa đứng dậy đón phu quân, ân cần hỏi tình hình thái thú đại nhân thẩm án, liệu có manh mối hành tung gì của đứa bé không.



An Nhược Thần nhìn Triệu Giai Hoa hoán đổi giữa vẻ mật thám xảo quyệt và hiền thê từ mẫu một cách tự nhiên như thế, thật sự là phục sát đất.



Đôi vợ chồng Lưu Tắc đứng đó thấp giọng thảo luận về vụ án, Tạ Cương cũng đi vào. Hắn nhìn hai vợ chồng này, sau đó đưa mắt hỏi An Nhược Thần.



An Nhược Thần đứng lên, hít sâu một hơi.



"Nếu lúc phán đoán ra được rốt cuộc nhốt nàng ta vào thù thẩm tra nghiêm ngặt hay cứ để nàng ta ở ngoài dụ địch, bên nào có giá trị hơn, thì đó chính là thời cơ thích hợp để bắt giữ."







Lời của Long Đại quanh quẩn bên tai. An Nhược Thần đi về phía Tạ Cương, cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, khá căng thẳng.



Nàng đưa ra quyết định, khẽ lắc đầu với Tạ Cương.



Tạ Cương làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Thái thú đại nhân cũng đã tra hỏi xong rồi, tạm thời còn chưa có manh mối rõ ràng."



An Nhược Thần khẽ hỏi: "Không biết Tạ đại nhân còn có gì dặn dò?"



Tạ Cương im lặng một hồi. An Nhược Thần đoán có lẽ hắn đang nhĩ có nên tiếp nhận phán đoán của nàng hay không.



"Đi về trước đi." Tạ Cương nói như vậy.



An Nhược Thần không biết lòng mình thấy nhẹ nhòm hay càng căng thẳng nữa. Nàng đi theo Tạ Cương ra ngoài, lúc bước ra ngưỡng cửa thì ngoái đầu lại nhìn, Triệu Giai Hoa mải nhìn Lưu Tắc, còn Lưu Tắc thì như cảm nhận được ánh mắt quna sát, cũng quay đầu nhìn An Nhược Thần.



An Nhược Thần làm lễ với y, Lưu Tắc liền đáp lễ.



Xoay người, rời đi.



Để lại vợ chồng Lưu Thị ở sau lưng.



Trong lầu Tử Vân, An Nhược Thần bẩm báo tỉ mỉ quá trình nói chuyện với Triệu Giai Hoa.



Tạ Cương và Long Đại cùng trầm tư.


Vẻ mặt thất kinh của An Nhược Thần không phải là giả, thật sự ngạc nhiên hôm qua Triệu Giai Hoa còn ung dung bình tĩnh, thế mà hôm nay đã biến thành con rùa đen rúc đầu.



Nàng ta cố ý tránh mặt nàng, hay là bị mất tự do?



Điểm khác biệt này cũng vượt ra khỏi dự tính của nàng, hoàn toàn không phải là kết quả nàng có thể nghĩ đến.



Tình hình này rất không ổn, khá là không ổn. Tim An Nhược Thần bắt đầu đập mạnh. Không phải lúc này nàng sẽ mất đi manh mối Triệu Giai Hoa chứ? Nàng đã sai rồi, đáng lẽ hôm qua phải bắt Triệu Giai Hoa về mới phải.



An Nhược Thần cố gắng bình tĩnh, dáng vẻ ân cần hỏi thăm bệnh tình của Triệu Giai Hoa, liệu có mời đại phu không, vân vân. Canh cổng cũng đáp là có mời đại phu sắc thuốc, nhưng phu nhân nằm liệt giường dưỡng bệnh, không tiện tiếp khách.



Làm sao đây? Quay về xin tướng quân điều binh xông vào ư? Nhưng đối phương đã dám đáp trả nàng như thế, thì tất sẽ có chuẩn bị kỹ.



An Nhược Thần đứng ở trước cửa Lưu phủ mà đầu ốc trống rỗng, sau đó nàng hỏi: "Thế Lưu lão bản đâu? Liệu có thể gặp y được không?" 



"Lão gia đang ở tửu lâu, nếu cô nương muốn gặp lão gia thì phải đến tửu lâu tìm rồi." Canh cổng chỉ về phủ trạch ở phía Nam, tửu lâu Chiêu Phúc chính là nằm ở hướng ấy.



An Nhược Thần rời đi.



Quả nhiên Lưu Tắc đang bận rộn trong tửu lâu, thấy An Nhược Thần thì vẫn khách khí lễ độ, nói hôm nay có nhiều khách quý đặt bàn quá, một mình chưởng quỹ không quản xuyến nổi, y đành phải đích thân ra chào. Phu nhân bị bệnh, con gái thì vẫn còn đang tìm, y cám ơn An Nhược Thần đã quan tâm.



Quả thật trong tửu lâu rất đông khách, chúng tiểu nhị chạy trước chạy sau, cảnh tượng rất bận bịu. An Nhược Thần cẩn thận quan sát Lưu Tắc, mắt y đoan chính, mặt mũi có vẻ hơi mệt, giống như một nam nhân bình thường dù trong nhà có bận rộn thì vẫn phải xốc lên tinh thần mà xử lý buôn bán.



Nhưng bởi vì lời của Triệu Giai Hoa và chỉ điểm trước đó của Long Đại, An Nhược Thần nghi ngờ nam nhân này.



An Nhược Thần nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ cũng không phải lúc để lộ nghi ngờ kinh động đến Lưu Tắc. Triệu Giai Hoa diễn kịch trước mặt Lưu Tắc, nhất định là có nguyên do. Nếu nàng ta thật sự đứng về phía nàng, trên tay có bằng chứng thật, thì hôm qua phải nên nhân dịp nói bắt giữ Lưu Tắc chứ không phải là điều tra Lưu Tắc. Hơn nữa nàng ta còn nói nếu bắt mình thì nàng ta sẽ không giúp được gì, những tin tức mà nàng không biết ấy cũng sẽ không có.



"Ta chính là manh mối. Nhớ mỗi câu ta nói."







An Nhược Thần quyết định tin tưởng Triệu Giai Hoa. Tối thiểu dựa theo lời Triệu Giai Hoa nói, nàng càng nghiêng về tin tưởng nàng ta hơn.



"Ta vừa đến phủ viếng thăm, nhưng canh cổng nói tôn phu nhân bị bệnh, không thể gặp khách. Lưu lão bản cũng biết tôn phu nhân có duyên với ta đấy, tứ muội ta cũng mất tích, đến nay vẫn chưa tìm về được. Lần trước ta vô tình gặp được Nhân Nhi, trong lòng rất xúc động, không ngờ hô qua Nhân Nhi lại gặp phải tai vạ bất ngờ này, nỗi đau trong lòng ta trước đó cũng giống tôn phu nhân bây giờ. Ta nghĩ ta có thể khuyên giải bầu bạn cùng tôn phu nhân, để nàng chóng vơi đi nỗi buồn, điều này cũng có lợi với bệnh tình. Cho nên xin Lưu lão bản cho ta cơ hội gặp tôn phu nhân một lần."



Lúc An Nhược Thần nói lời này, nàng nghiêm túc nhìn Lưu Tắc, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt y.