Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 5 :
Ngày đăng: 19:40 18/04/20
Tứ muội An Nhược Phương ngồi bên cạnh không rõ đầu cua tai nheo, cô bé cho là An Nhược Thần để bụng việc nhị tỷ và tam tỷ được ngồi đằng trước, còn nàng lại bạt gạt vào xó xỉnh, vậy là cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào trong đĩa của An Nhược Thần, nhỏ giọng nói: “Đại tỷ, tỷ ăn đi.”
An Nhược Phương được Đoàn Thị phòng bốn sinh. Trong số các tỷ muội ở đây, cô bé đối tốt với An Nhược Thần nhất, cũng là người xinh xắn nhất trong số các tỷ muội của nàng. Chỉ mới mười hai tuổi thôi nhưng đã đầy đặn yêu kiều, kế thừa triệt để dung mạo xinh đẹp của mẹ cô bé. Đoàn Thị mẹ cô bé là cô nương chốn thôn quê đến từ vùng ngoại ô, càng lớn càng đẹp, sau được An Chi Phủ nhìn trúng, nạp làm phòng bốn, yêu thương sủng ái một thời gian dài. Nhưng tính nàng ta đanh đá chua ngoa, gây hấn không ít với các phòng khác. Vì hận một câu của An Nhược Thần mắng nàng hồi trước nên cũng không cho An Nhược Phương học chữ. Nhưng ấy vậy mà An Nhược Phương lại thích đại tỷ nhất, thường âm thầm đi tìm An Nhược Thần trò chuyện.
An Nhược Thần nhoẻn miệng cười với tứ muội, ăn đồ cô bé gắp cho. Nếu cô phải đi, sợ là nhớ người muội muội này nhất. Bây giờ cô bé còn nhỏ tuổi, cha không thể làm gì được, nhưng chưa tới mấy năm nữa, cũng chẳng biết cha sẽ đưa cô con gái xinh đẹp nhất của mình đổi lấy mối tốt nào nữa. Chỉ mong muội muội đẹp người đẹp nết có phúc, có thể gả cho nhà tốt. Còn nàng, chỉ cầu tìm được một chốn dung thân, trải qua cuộc sống bình an.
Ở chỗ ngồi trên, Long Đại gần như không nói câu gì, tất cả đều do Trịnh Tông Trạch xã giao. So ra thì bên An Chi Phủ náo nhiệt hơn nhiều, An Chi Phủ nói nhiều, một vài thương nhân thân hào hay qua lại cũng không cam lòng rớt lui phía sau, mời rượu rất nhiều, phục vụ chu đáo. Mọi người nịnh bợ hết cái này đến cái kia, khen Long đại tướng quân lên đến tận trời xanh. Khen đến nỗi Trịnh Tông Trạch vốn “kiến thức rộng rãi” cũng phải len lén vuốt mặt.
Lúc này An Chi Phủ nói: “Uy danh của tướng quân không cần phải bàn gì nữa, mà ngay cả trên phố cuốn sách “Long tướng quân liệt truyện” cũng được truyền tay nhau xem, người người tranh nhau đọc, muốn cướp cũng không cướp được. Tôi phải tốn nhiều công sức tiền của lắm mới có được một cuốn đấy. Tướng quân cảm thấy viết thế nào?”
“Viết không tệ.” Long Đại đáp.
“Phụt” một tiếng, ngụm canh trong miệng An Nhược Thần phun ra ngoài, bị sặc ho khan mấy tiếng.
Mọi người trên bàn đều im lặng. An Chi Phủ hung hăn trợn mắt nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần vội vã cúi đầu nói xin lỗi, do mình uống nhanh quá nên bị sặc, đã mất lễ pháp rồi. An Chi Phủ mắng nàng đôi câu, rồi mọi người khuyên giải, rồi lại tiếp tục náo nhiệt.
An Chi Phủ lại tiếp tục nói về đề tài ban nãy, nói tướng quân thích là vui rồi, ông ta đã cố ý dựng sân khấu trong vườn hoa, lát nữa dùng cơm xong có thể đi ngắm hoa xem kịch. Đấy chính là một đoạn trích trong “Long tướng quân liệt truyện“.
Một tiếng “choang” vang giòn, cả bàn lại im lặng. Ánh mắt quét đến chỗ tiếng động, bát của An Nhược Thần bị rơi.
An Nhược Thần co rụt người lại dưới bàn, lóng ngóng chân tay cúi đầu nhặt nhạnh, thực ra là đang che giấu gương mặt phải kìm nén đến nhăn nhó của nàng. Lại có thể dựng thành kịch mà hát à? Đoạn trích trong “Long tướng quân liệt truyện”?! Ông trời ơi, nàng thật sự muốn viết hai chữ “quỳ lạy” cho cha nàng, thật lòng đấy.
Lần này An Chi Phủ không nhịn được nữa, mắng An Nhược Thần là “đồ mất dạy”, rồi quát đuổi nàng ra ngoài.
An Nhược Thần hoảng hốt gập người vâng dạ. Quá tốt, sớm biết như vậy thì nên làm rơi bát sớm hơn. Tướng quân ngươi ăn nhiều vào nhé, cứ từ từ mà nghe kịch, ta đi đây.
An Nhược Thần quay về phòng, giống y như nàng đoán, trong sân không có bất cứ ai. Bọn nha hoàn người ở đều đã đến sân trước thiết đãi khách quý rồi. Nàng cho bà vú và nha hoàn thiếp thân lui cả ra, làm bộ như viết chữ, vừa viết vừa dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Đợi khi chắc chắn không còn một ai, An Nhược Thần nhanh chóng hành động.
Buộc chặt ngực, thu dọn y phục xong, vội chạy về sân sau.
Hôm qua nàng đã gặp được Lục đại nương, nói căn nhà đã thuê không hợp nữa, tiền trả thuê phòng nàng cũng không cần, chẳng qua là phải để chủ nhà giữ bí mật, không được tiết lộ ra căn nhà đó đã cho thuê, cũng đừng liên lụy kéo Lục đại nương vào. Hôm qua Lục đại nương rất bận, tiệc khách của An gia đòi hỏi nguyên liệu quá nhiều, nàng ta phải chạy đến mấy chuyến mới có thể đưa hết, cũng không rảnh trò chuyện nhiều với An Nhược Thần, nghe An Nhược Thần nói vậy, cũng không hỏi kỹ mà đáp được, rồi lại vội vã rời đi.
An Nhược Thần dặn dò xong xuôi, xong một chuyện, cũng coi là yên tâm. Sau đó lại sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, chờ khoảnh khắc này của hôm nay.
Bên ngoài phòng chứa củi ở phía tây sân sau, cạnh bờ tường chất đầy đống gỗ chưa được bổ thành củi.Ngoài tường có cây, chất gỗ lên là có thể trèo lên tường leo lên cây, chính là nơi tốt để trèo tường rời khỏi nhà. An Nhược Thần đã sớm tính toán xong, khách quý tới cửa, nhất định ở cửa chính cửa hông sẽ có người loanh quanh không dám thờ ơ, nàng lại không có cách nào che giấu tai mắt người ta mà chuồn đi, chỉ có thể trèo tường.
An Nhược Thần dè dặt cẩn thận, thuận lợi đi đến bức tường ở sân sau. Nàng buộc chặt bọc quần áo, leo lên đống gỗ chất, nhón chân giơ tay vịn tường, đạp lên tường leo lên.
Bọc quần áo sau lưng cứ lắc lư làm nàng không thể thi triển công lực được, thử mấy lần vẫn không thành. Thời gian gấp rút, An Nhược Thần sốt ruột, nàng dứt khoát tháo bọc quần áo ra, ném ra ngoài tường trước. Sau đó xốc tinh thần lên, đưa tay đưa chân ra, dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ đến này, cuối cùng cánh tay cũng chống lên được đầu tường, rồi dùng sức nhấc chân lên là có thể đạp được, ai ngờ vào đúng lúc này có giọng nói vang lên sau lưng: “Cách cô dùng lực không đúng rồi, như thế sẽ làm cổ tay bị thương.”
An Nhược Thần hoảng hốt, tay buông lỏng té từ trên tường xuống, lăn đến trên đống gỗ chất, đập đầu xuống đất, bị trặc chân rồi.
An Nhược Thần không lạc quan lắm. Nhưng nàng hy vọng Long Đại có thể tin nàng, như vậy một khi nàng lập được công, là có thể đòi thưởng.
Nhưng An Nhược Thần cũng không biết rằng, ngày hôm đó Giải tiên sinh đã cầm bông tai hình con thỏ đi tìm Từ bà mối, hỏi nàng ta: “Ngươi có nhận ra bông hoa tai này không?”
Từ bà mối nhận lấy bông tai cẩn thận nhìn, trông rất quen mắt, nhất định là nàng ta đã thấy đâu đó rồi, nhưng thấy ở đâu thì nhất thời không nhớ ra nổi. “Tiên sinh lấy nó từ đâu vậy? Định dùng làm gì?”
Giải tiên sinh nhàn nhạt đáp: “Nhặt được ngoài cửa sổ căn nhà kia. Lúc chúng ta nói chuyện, đúng là ngoài nhà có người.”
Từ bà mối lấy làm kinh hãi. Lại nhìn bông tai thêm chút nữa, gấp đến độ chau mày lại: “Cái này, cái này...”
“Ngươi thường hay qua lại với các nhà, có thể nhận ra bông tai này không?”
“Chỉ là cảm thấy có vẻ quen mắt, nhưng không nhớ nổi là ai.”
“Quen mắt ư?” Giải tiên sinh mím chặt môi, trầm ngâm một hồi: “Nói như vậy, rất có thể người kia cũng biết ngươi.”
Từ bà mối hoảng sợ: “Tiên sinh, Giải tiên sinh, bây giờ phải làm gì đây?”
“Hoảng cái gì chứ?” Giải tiên sinh không nhanh không chậm nói, “Chuyện kho lương không cần ngươi nhúng tay vào nữa, mấy ngày nay tạm thời ngươi đừng liên lạc với bất cứ ai cả, ra vào bình thường là đủ rồi. Đừng có tìm ta, nếu có chuyện gì thì ta sẽ tìm ngươi.”
Từ bà mối ngạc nhiên nghi ngờ, ấp úng đáp vâng.
Qua mấy ngày liên tiếp, không có chuyện gì xảy ra cả. Trên phố cũng không hề có bất cứ lời đồn nào về chuyện kho lương thành bắc bị tập kích. An Nhược Thần sốt ruột, ngày tướng quân làm khách nàng chưa trốn ra khỏi thành được, còn ném mất bọc quần áo. Nàng rất nghi ngờ là đã bị Long tướng quân lấy đi, dẫu gì ngoài tường cũng là vệ binh của hắn. Nàng nghe nói, đội quân Long gia rất oai nghiêm, binh sĩ không dám chiếm đoạt cất giấu tài sản của bách tính. Bên ngoài sân sau là đường hẻm im ắng, người đi đường không nhiều, lúc ấy lại có vệ binh canh giữ, tất sẽ không có ai đến nhặt.
Tóm lại, hai bọc quần áo nàng ném đi, trong đó đều là tài sản lớn của nàng, rất có thể những thứ này đang ở chỗ Long tướng quân, hoặc là hắn ta biết chúng đang ở đâu.
An Nhược Thần thở dài trong lòng, chỉ dựa vào chút bạc vụn và tiền đồng trên người, muốn rời nhà đi là không thể nào. Không chỉ rời khỏi đây, mà nàng còn phải sống nữa. Lúc trước nàng định đến huyện Đức Xương nhà mẹ nàng. Sau khi ông ngoại mất, thành ra bên kia cũng không còn thân thích gì. Lúc bé nàng từng theo mẹ về quê một chuyện, vì để chạy tang ông ngoại.Khi ấy mẹ nằm trước phần mộ ông ngoại khóc đến tuyệt vòng, nàng không hiểu, nhưng sau đó đã biết rồi.
Cha không thích mẹ, trong lòng mẹ biết điều đó, nhưng lại không muốn biết, không ai có thể khuyên bảo, cũng không thấy hy vọng.
An Nhược Thần không hiểu vì sao mẹ lại cố chấp đến thế. Cha ghét mẹ, là vì mẹ quá tri thư đạt lễ*, chú trọng mọi chuyện, lúc nào cũng khuyên ông. An Nhược Thần thấy, có lẽ cả đời này mẹ thua là vì quá nặng lễ giáo. Cha muốn nạp thiếp, chỉ một câu “nếu nàng không vui thì ta sẽ bỏ nàng cho nàng về nhà”, vậy là mẹ không dám ho he gì nữa. Khi thiếp thất đến cửa, bà lại nói chuyện quy củ tôn ti với đám thiếp thất, bị bọn họ chế nhạo. Vì cha sủng ái thê thiếp, đấy mới chính là “tôn ti“. Mẹ lại không hiểu ư? Nhưng sau đó An Nhược Thần đã hiểu ra. Nên nàng không hiểu nổi mẹ, vì sao thà rơi lệ đến chết mà vẫn còn muốn cha nhớ đến hiền đức của bà, để bài vị của bà vào từ đường An gia.
(*có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi.)
An Nhược Thần lạnh lùng nhìn cha làm qua loa tang sự cho mẹ, rồi qua loa đưa bài vị vào từ đường. Nàng thật sự không thể nào hiểu nổi, sao mẹ không hiểu ra chứ, cha rất để ý đến từ đường, cũng giống như bà để ý đến hiền đức vậy, càng cách xa bạc càng quan trọng. Loại chuyện tri thư đạt lễ ấy, đối với bọn họ cùng lắm chỉ là trang sức để đeo mà thôi. Trước kia, ông khoe khoang thê tử của mình tao nhã ôn hòa thế nào, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, thậm chí An Nhược Thần còn nghĩ ông đang lợi dụng mẹ để che giấu đi vẻ thô tục của mình, khi ấy mới lừa được mẹ lừa được ông ngoại cưới bà. Sau đó khi ông đã trở nên quyền quý, ngày càng kiếm được nhiều tiền là càng không kiêng dè gì, keét bè kết bạn với một đám người nhân phẩm tồi tệ thô bỉ như ông, lễ nghi liêm sỉ gì đấy đã sớm ném ra sau đầu rồi. Cũng vì vậy mà càng lúc ông càng ghét mẹ, cũng ghét luôn nàng.
Lúc mẹ qua đời, An Nhược Thần âm thầm giữ lại dây buộc tóc của mẹ. Mẹ hy vọng có thể lấy thân phận con dâu chính thất An gia để vào từ đường, rất sợ An Chi Phủ làm loạn không tuân theo quy củ này, bà là chính thê, bà rất quan tâm đến danh phận này. Nhưng An Nhược Thần lại thấy, mẹ đã nghĩ sai rồi, những thứ kia chỉ là hư danh, có gì mà phải muốn ghê thế? Nàng nghĩ nếu có một ngày nàng có thể thoát ra ngoài, nàng sẽ đưa dây buộc tóc của mẹ về đặt trước mộ phần của ông ngoài, để bà thực sự được đoàn tụ với người thân. Sau đó, nàng sẽ tìm một nơi gần huyện Đức Xương kiếm sống, cố gắng sống tốt quãng đời còn lại. Lúc trước mẹ từng dẫn nàng đến gặp hai người dì, đều là bạn tốt hồi đó của mẹ. Nàng sẽ thử đi tìm, nếu có thể được giúp một phần nửa phần thì tốt, còn nếu không có, nàng sẽ vẽ sẽ viết sẽ thêu sẽ dệt sẽ làm giày sẽ nấu ăn, chịu khổ một chút là có thể sống được.
Nhưng những lời của Long tướng quân đã thức tỉnh nàng, kế hoạch này của nàng sẽ không thành công nổi. Nàng không nghĩ được giống mẹ, nàng còn phải sống, hơn nữa không thể sống tạm bợ được. An Nhược Thần chỉ hy vọng chuyện kho lương có thể thuận lợi, nếu tướng quân bắt được giặc, bắt được Từ bà mối, như thế là nàng có được suất tranh công.