Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:40 18/04/20


Long Đại khá coi trọng tin tức kho lương bị đánh úp, vì không muốn làm bứt dây động rừng nên hắn chỉ âm thầm phái binh lính trong quân đội tăng cường phòng vệ, chứ không báo lên quận phủ nha môn. Mà bên Từ bà mối và An Nhược Thần, hắn cũng phái người theo dõi bám đuôi. Nhưng những ngày tiếp theo, khắp nơi không hề có động tĩnh khác gì.



“Ngày ngày Từ bà tử đều đến thăm những nhà có con đến tuổi cứa hỏi, cũng không tiếp xúc với người khả nghi nào. Phần lớn thời gian An đại tiểu thư chỉ ở trong phủ, thỉnh thoảng lại ra cửa đi dạo, nhưng đều có nha hoàn đi theo. Nhưng đặc biệt là, nàng ta đến quận phủ nha môn hai lần, cứ lởn vởn qua lại trước cửa nha môn. Nghe nàng ta nói chuyện với nha hoàn, chữ này viết đẹp, nàng ta muốn nhìn kỹ để học tập.”



Có vẻ thú vị đấy, sau khi hắn nói những câu kia, An Nhược Thần này lại thật sự đi tìm hiểu luật pháp. Long Đại cảm thấy đây là một cô nương khó đoán, lần nào cũng có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nói nàng gan dạ, nhưng thật ra nàng lại khá lanh trí, nói nàng to gan lỗ mãng, nhưng nàng lại tương đối cẩn thận. Hắn lại nghĩ nàng phức tạp sâu xa hơn, nhưng lại phát hiện nàng chỉ là một người đơn giản không có kiến thức. Nếu nói là nàng đơn giản, nhưng đột nhiên nàng lại có vài hành động khiến hắn bất ngờ. Bọc quần áo thứ hai của nàng cũng giống cái thứ nhất, chỉ có chút quần áo tài vật, không có gì đặc biệt. Chẳng qua là Long Đại khá tò mò, nàng có thể có bao nhiêu tiền, hết bọc áo quần này đến bọc áo quần khác, liền tiếp theo, nàng có thể chạy trốn ư? còn nữa, tình báo của nàng là thật hay giả?



Long Đại dằn lòng, chờ đợi tin tức.



Mất hôm sau, cuối cùng tin tức cũng đã đến. Nhưng không phải là kho lương bị đốt, mà trường ngựa Tây Giao bị tấn công.



Nuôi ở trường ngựa đều là ngựa dùng trong quân đội, phỉ tặc đốt chuồng ngựa và kho cỏ, lại còn đầu độc trong thức ăn của ngựa, có rất nhiều con chết bất đắc kỳ tử. Thủ vệ ở trường ngựa cũng khá nghiêm ngặt chặt chẽ, nhưng thân thủ của đám phỉ tặc rất cừ, lại có thể thần không biết quỷ không hay làm chuyện này. Đợi đến khi người chăn ngựa và vệ binh phát hiện ra, thì lửa đã đốt sạch. Vệ binh ở ẩn nhanh chóng đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn để người ta trốn được.



Chuyện này nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong thành Trung Lan, bao gồm cả bằng chứng của người chăn ngựa: “Khi mấy tên giặc cỏ đó thấy vệ binh đến, vội vàng hét lớn tiếng đào tẩu, nghe khẩu âm thì có vẻ là Nam Tần.”



Nam Tần lại dám hoành hành ngay trong thành Trung Lan, đốt sạch trường ngựa! Lại còn đầu độc nữa! Trong lúc nhất thời từ đầu đường đến cuối hẻm bàn luận sôi nổi, lòng người hoang mang.



Khi An Nhược Thần nghe thấy tin này, thật sự là như sấm sét giữa trời quang. Tiêu rồi tiêu rồi, không phải là kho lương mà đổi thành trường ngựa rồi sao? Là bọn họ đa nghi đoán được bị người khác nghe lén nên đã sửa lại kế hoạch, hay vốn là có hai kế hoạch?



Không bắt được giặc, vậy còn Từ bà mối?



Từ bà mối làm mai cho nhị cô nương nhà Lưu phủ ở thành đông. Đây là tin tức nhiều chuyện thứ hai An Nhược Thần nghe được trong ngày. Nhị cô nương Lưu phủ muốn gả cho tam thiếu gia nhà họ Tôn ở thành nam. Hai nhà đều là đại hộ, Từ bà mối cầm không ít tiền quà. Nghe nói nàng ta vui vẻ ra mặt, ngay đến nếp nhăn trên mặt cũng cười ra hoa.



Thôi xong, hỏng mất tiêu rồi. An Nhược Thần cảm thấy tình hình không ổn. Như vậy xem ra, nàng lại thành báo tin giả cho tướng quân, đây chính là phải phạt giam đấy.



Không được, trước khi tướng quân nổi giận, buộc tội nàng, nàng phải mau gặp hắn giải thích mới được.



Nhưng đâu có phải dễ dàng gặp mặt tướng quân như thế, ngay đến cha đưa thiệp đưa lễ mấy chuyến mới thành. Ngay đến nàng cũng chắc chắn mình không có cách nào đưa thiệp cho tướng quân, nếu để cho nhà biết thì nàng sẽ gặp phiền phức. An Nhược Thần trái lo phải nghĩ, tìm biện pháp.



Ngày hôm sau, rất “đúng lúc” gặp quản sự đại nương chia trái cây cho các viện, nhưng bọn nha hoàn không đủ người, đại nương phải hò hét để các nàng chạy chuyển mấy chuyến. An Nhược Thần thấy vậy bèn nói: “Đúng lúc ta cũng đang rảnh, muốn tìm người trò chuyện, để ta đưa đến cho muội muội vậy.”



Rồi nàng cầm hai chiếc làn đựng trái cây rời đi.



Vì thuận đường nên tiện đà nàng ghé qua cả phòng bốn. An Nhược Phương thấy tỷ tỷ tới, liền muốn đi đưa đồ cùng nàng. Hai người đi đến viện phòng nhì.



Trên đường đi, An Nhược Phương kéo tay An Nhược Thần, muốn nói lại thôi. An Nhược Thần biết cô bé là vì chuyện ngày hôm trước mình bị cha tát. Hôm đó Tiền Bùi đến nhà làm khách, ánh măt như rắn độc nhìn chằm chằm vào mỗi cô gái trẻ tuổi, từ nha đầu cho đến tỷ muội của nàng, sau đó ông ta lại cười điệu cười rất buồn nôn. Lúc ăn cơm ông ta còn cố ý sờ ay An Nhược Thần, nhất thời An Nhược Thần chán ghét không nhịn được, theo bản năng dùng sức rút tay về. Đêm đó An Chi Phủ lại xông đến phòng nàng cho nàng một tát tai.



Chuyện này truyền ra trong nhà, An Nhược Thần vô tình nghe thấy nhị muội An Nhược Hi nói may mà là đại tỷ được gả cho lão già ghê tởm đó. Còn tứ muội, An Nhược Thần nhìn thấy vẻ thông cảm trong mắt cô bé.



Bây giờ An Nhược Phương lại có dáng vẻ như vậy, An Nhược Thần không nhịn được thở dài: “Nếu tỷ không có ở đây, muội phải tự biết chăm sóc mình đấy. Đừng quá sợ hãi, bảo mẹ muội để ý nhiều vào, sau này gả cho một nhà tốt.”


“Tướng quân đại nhân.” An Nhược Thần dập đầu lần nữa, “Dân nữ không hề nói dối.”



Cuối cùng Long Đại cũng mở miệng: “Ta nghĩ, cho cô ba ngày, nếu cô không xuất hiện, ta sẽ sai người đến An phủ bắt cô.”



Thật hay giả thế? An Nhược Thần hoảng hốt trong lòng, hôm nay chính là ngày thứ ba sau khi trường ngựa bị tập kích. Cô nuốt nước bọt, đổ đầy mồ hôi lạnh. “Tướng quân, khi dân nữ nghe được tin đó cũng giật mình hoảng sợ, hôm đó dân nữ nghe rất rõ, đúng là nói kho lương thành bắc. Nhất định là ngày đó bọn họ phát hiện được có người nghe lén, nên bây giờ mới thay đổi ý. Lời dân nữ nói đều là thật, tướng quân cứ bắt Từ bà mối thẩm vấn là biết.”



“Bọn họ phát hiện có người nghe lén?” Long Đại đi đến kéo ghế ra, ngồi xuống.



An Nhược Thần nhìn theo hướng đầu gối của hắn di chuyển, tiếp tục quỳ trước mặt hắn, rõ ràng là khá quen với việc phải quỳ rồi. Long Đại chỉ nhìn, không lên tiếng.



“Đúng thế, bọn họ phát hiện có người nghe lén, lúc ấy dân nữ núp đi mới tránh được một kiếp. Chuyện này rất chính xác, dân nữ không dám lừa tướng quân.”



“Câu này là nói dối.” Long Đại nói: “Cô nghe được quân tình quan trọng nhưng không lập tức báo lên quan phủ, nếu không phải hôm đó ta ngăn cô lại, có lẽ cô cũng không có ý định tiết lộ cho ta.”



An Nhược Thần nghẹn họng. Đúng là ban đầu nàng không định kể chuyện này với ai, nàng muốn rời khỏi nơi này, nên không thể tự tìm phiền toái được. “Đó là, đó là do dân nữ chưa tìm được cơ hội thích này, chuyện này vô cùng quan trọng, trong tay dân nữ lại không có bằng chứng, nói ra cũng không có ai tin, mà nhỡ bị mấy người Từ bà mối biết được có người báo quan, há chẳng phải dân nữ sẽ rước họa vào thân sao. Dân nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, nhát gan sợ chuyện, không dám báo quan kịp thời, xin tướng quân tha tội.”



“Câu nhá gan sợ chuyện này, cũng là nói dối.”



“...” An Nhược Thần không đáp.



Long Đại hỏi: “Cô nghe được bọn họ bàn bạc chuyện này ở đâu, lại thoát được bằng cách nào, họ còn nói những gì nữa không?”



An Nhược Thần vội vàng nói, mình thuê một căn nhà nhỏ ở trong thành, lúc đến xem thì nghe thấy Từ bà mối đang nói chuyện với một người đàn ông ở phòng kế bên, người đàn ông nghi ngờ ngoài nhà có người nên đi ra kiểm tra, lúc ấy nàng liền trốn vào chum nước nên không bị họ phát hiện.



“Lúc đó họ cũng không nói nhiều, chỉ nghe người tên Tạ tiên sinh kia nói muốn bà mối đi đốt kho lương... À đúng rồi, hắn ta còn nói gì mà cô nương không chịu nghe lời thì bỏ đi, đừng nói nhiều với các nàng quá, đỡ phải diệt khẩu. Cũng chỉ có câu này thôi, không nói cụ thể cô nương nào chuyện gì.” An Nhược Thần đang nói thì sực nhớ ra, bèn báo lại ngay, Từ bà mối lợi dụng nhân lúc làm mai hay mua bán nô tỳ gì đó, đã xúi giục vài cô nương làm việc cho nàng ta? Nàng vội vã tiếp lời: “Nhất định trong tay bà mối có không ít người, ngoài mấy kẻ gian có thể đi đốt kho lương ra thì còn có vài cô nương có thể lợi dụng. Tướng quân mau bắt nàng ta đi, cứ thẩm vấn sẽ biết.”



Long Đại lắc đầu: “Nếu ngươi nói thật, thì tạm thời không bắt Từ bà mối kia được. Nếu bắt nàng ta thì sẽ bứt dây động rừng, e là người bên trên nàng ta nghe được phong thanh mà chạy trốn kịp thời. Mấy ngày qua ta đã phái người canh chừng nhất cử nhất động của nàng ta rồi, cũng không thấy nàng ta có gì khác lạ.”



“Bọn họ đề phòng rồi mà, đương nhiên sẽ có quy củ.”



“Bọn họ có từng nghi ngờ cô không?”



“Chắc là chưa, chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi, nhưng chưa thấy ai đến tìm tôi diệt khẩu cả. Từ bà mối kia cũng không lại nhà tôi thăm dò tôi gì cả.”



Long Đại không nói gì. An Nhược Thần nhìn hắn, trong lòng hoảng sợ. Hắn sẽ tin nàng ư?



--



Đúng nguyên văn lời nói của An Nhược Thần gọi Giải tiên sinh là Tạ tiên sinh, ở chương trước mình nhầm nên đã sửa lại rồi.