Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 84 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Long Đại có cảm giác nghẹt thở, không phải bình thường nếu các cô nương nghe thấy mình không quan trọng, lại không được tình lang quý trọng thì sẽ đau lòng khổ sở sao? Ừ, đúng rồi, hắn không nên quên, An quản sự của hắn không phải là cô nương như thế.
"Tướng quân, em không bảo vệ được tứ muội, không bảo vệ được nhị muội, ngay đến bảo vệ bản thân em cũng chưa chắc đã làm được, nhưng em cảm thấy, dù gì cũng nên dốc hết sức vào mọi việc. Em có thể diệt trừ thế lực của Lưu Tắc thì cũng có thể làm thế với mật thám. Sau khi tìm được manh mối là có thể bắt được chúng. Trên cuộc chiến mật thám này, tuy chúng ta đã thua một đoạn, nhưng tuyệt đối sẽ không để Nam Tần ung dung thoải mái."
"Khẩu khí không nhỏ."
"Là nhờ tướng quân dạy dỗ tốt." Nói nịnh nọt là nịnh được ngay, ton hót rất lưu loát, kỹ thuật thành thạo.
"Nên nàng định tức tốc thành thân với ta sao? Trở thành phu nhân tướng quân, giá trị của nàng sẽ lớn hơn, mật thám trói nàng lại, một kẻ tâm dịa sắt đá như ta sẽ không màng để ý, nàng chết ngay tại tiền trận, còn ta giành được tiếng tăm, đợi đến khi trở lại kinh thành sẽ được hoàng thượng khen thưởng, kết thân với cửa tốt hơn."
An Nhược Thần xụ mặt, mất hứng nhìn Long Đại.
"Ta nói đúng chứ?" Long Đại nhướn mày.
"Nếu thật sự có ngày đó, tướng quân nên nhớ đừng bao giờ để ý đến đấy. Còn nữa, nói thế nào đi chăng nữa thì phu nhân tướng quân cũng coi là vì quốc hy sinh, cũng nên truy phong chiếu mệnh phu nhân gì đó mới phải đạo chứ? Đừng để ý đến An gia, chỉ cần chuyển mộ phần của mẹ và em về huyện Đức Xuyên quê mẹ em, táng chung cùng tổ phụ em là được rồi. Như thế em cũng coi như cho bọn họ nở mặt, sống không oan uổng. Còn nữa, Long tướng quân đều có hai bản truyện, Long phu nhân tướng quân cũng nên có bản truyền kỳ mới đúng. Đến lúc đó tướng quân nhớ tìm thuyết thư tiên sinh giỏiviết mấy thoại bản hay ho cho em nhé, lưu truyền lại sự tích của em."
Long Đại tức giận nhìn nàng. An Nhược Thần ngẩng đầu ưỡn ngực: "Được rồi, em đã để lại di ngôn xong rồi."
"Cố ý chọc giận ta phải không?"
"Thế ạ?" An Nhược Thần cũng cố nhướn mày, đáng tiếc lông mày chỉ nhích được có chút xíu, "Vậy nhất định là tướng quân nhỏ mọn quá rồi."
Long Đại không nhịn được, đưa ngón tay chọc vào mi tâm nàng, "Đang trách ta đấy à. Còn khóc lóc kể lể cầu thương tiếc xong rồi ư?"
"Tướng quân thích thế sao? Vậy nên em đã đến rồi đây." An Nhược Thần không nói lời nào mà nhào vào lòng Long Đại ôm lấy thắt lưng hắn. Vừa ôm vừa than thở, đúng là nhớ chàng quá.
Long Đại cũng chẳng thể dằn nổi lòng, đưa tay bao quanh nàng ôm lấy, thở dài nói: "Ta luôn nghĩ, với đức hạnh kia của cha nàng, tình hình kia của nhà nàng, làm sao có thể nuôi dạy được một cô nương không có quy tắc như nàng chứ."
An Nhược Thần ngẩng đầu: "Tại sao miêu tả cô nương lại có thể dùng từ không có quy tắc này chứ?"
"Vậy nàng nói xem, nàng là một cô nương thế nào?"
"Khiêm tốn là đức tính tốt, em cũng không cần phải nói." An Nhược Thần chun mũi, ra vẻ mình đủ giỏi rồi không cần phải nói ra dọa chàng.
Vệ binh rất lúng túng, thấp giọng nói: "Tướng quân, An quản sự kia vẫn chưa đi."
Long Đại kinh ngạc.
"Nàng nói có lẽ tướng quân còn có chuyện quan trọng muốn căn dặn, giờ nàng đang đợi trong xe ngựa."
Long Đại bước nhanh ra ngoài, đi đến cổng doanh trại, thấy quả nhiên xe ngựa của An Nhược Thần vẫn còn đó. Xe ngựa mở, An Nhược Thần đang ngồi ngẩn người bên trên.
Long Đại cũng ngẩn người, nhất thời không hiểu rõ tâm tình của bản thân. Nàng không đi!
An Nhược Thần như phát hiện ra ánh mắt của Long Đại, ngẩng đầu lên, cùng Long Đại bốn mắt nhìn nhau.
Long Đại lại gần, còn chưa mở miệng hỏi nàng vì sao chưa đi thì An Nhược Thần đã cướp lời trước: "Tướng quân, em luôn vô cùng ngưỡng mộ tướng quân, có trời đất chứng giám. Tướng quân tuấn tú lịch sự, anh tuấn oai phong, lại còn có ơn cứu mạng em, còn dạy em rất nhiều điều nữa. Em không còn là con gái thương nhân không có kiến thức chỉ biết gia đấu, trong tim em có quốc gia, lòng ôm chí lớn."
Long Đại: "..." An Nhược Thần cô nương nàng quả nhiên nịnh nọt thêm tự khen vô cùng lưu loát, một chút dè dặt cũng không có.
"Em không quan tâm có chia xa dòng dõi hay không, cũng không để ý đến những lời gièm pha bảo em trèo cao. Nếu tướng quân không chung tình với ta, dù em làm quản sự cho tướng quân cả đời cũng sẽ không oán hận, còn nếu tướng quân thật sự có tình ý với em thì tất nhiên em sẽ toàn tâm hồi báo. Dù tướng quân bảo em ra chiến trường, em tuyệt đối cũng không chút từ chối do dự. Chỉ cần có thể đứng cạnh tướng quân là em vui rồi. Vì tướng quân làm việc, nhỏ như may y phục, lớn như giết địch, em đều sẵn lòng. Đây cũng là tình ý của em với tướng quân."
Nàng đang chơi chiêu với hắn, Long Đại biết. Nhưng những lời xu nịnh này, có lẽ có thể xem như là lời tỏ tình, bản thân hắn cũng rất hưởng thụ mà nghe, như uống dòng suối nước ngọt, thoải mái sung sướng. Long Đại hắng giọng nói: "An cô nương à, không ngại dòng dõi cao thấp, lời này do ta nói mới thích hợp."
"Thì em đâu có để tâm chứ." An Nhược Thần hùng hồn, "Tướng quân nói đồng ý cưới em, em liền có cảm giác mình có thể làm phu nhân tướng quân."
Trong lòng Long Đại được một màn sương ấm áp bao phủ. Đúng thế đúng thế, nàng có khả năng An cô nương à, nàng thật lợi hại.
"Tướng quân, đúng là em có tật xấu dễ mềm lòng, nhưng con người em là thế, bất kể thế nào cũng không chịu thua."
Long Đại cảnh giác.
"Tướng quân, nếu binh tướng trong binh doanh biết chàng có cô nương trong lòng, vậy chàng có thể bị xem là nhiễu loạn quân kỷ, phải bị phạt không?"
Long Đại càng cảnh giác: "Chưa từng có tiền lệ nên không có quy định này." Cô nương à, gan nàng lại lớn rồi đúng không? Nàng muốn làm gì hả?"