Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 85 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


An Nhược Thần và Long Đại đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.



Rồi sau đó An Nhược Thần nở nụ cười lấy lòng với Long Đại, Long Đại nhướn cao chân mày. Tiếp theo liền thấy An Nhược Thần đứng lên. Nàng đi ra cửa xe, không nói hai lời nhảy chồm vào lòng Long Đại.



Tư thế kia tuyệt đối không thể gọi là thanh nhã được, chẳng những không đẹp mắt mà còn không an toàn nữa. Nếu không ai đỡ nàng thì chắc chắn nàng sẽ ngã xuống đất miệng lúng búng bùn.



Đỡ nàng? Hay để nàng ngã đây?



Long Đại còn chưa nghĩ kịp thì tay đã vươn ra. Hắn bước lên một bước, duỗi tay ra ôm cô vào lòng.



Đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.



"An quản sự." Trong giọng của Long đại tướng quân ngập tràn bất lực.



"Nếu tướng quân thấy làm thế này không thích đáng thì cứ buông tay để em ngã đi." An Nhược Thần tự đắc nói, "Cứ nói là không nỡ nhìn em trượt chân ngã nên mới đỡ em, nhưng dù sao thì cũng là nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên giữ khoảng cách."



Long Đại thở dài, để nàng đứng vững rồi nói: "Vậy thì ta có thể ngã rồi."



"Được, em tuyệt đối sẽ không kêu đau." An Nhược Thần khôn khéo đáp lời. Xong rồi lại còn bổ sung một câu, "Nhưng giờ mà ngã thì muộn quá rồi, hai ta cũng đã nói qua nói lại mấy câu rồi. Đáng lý nên buông tay ra mới phải, như thế sẽ tự nhiên hơn chút. Giờ ôm cũng lâu quá rồi, nhưng chỉ cần tướng quân nhất mực khẳng định, người ngoài cũng chẳng thể nói được gì. Dù sao em không lấy được hôn thú, có người thấy tận mắt em và tướng quân thân mật cũng tốt. Tiến có thể công lui có thể thủ, tướng quân cảm thấy thế nào?"



"Không bằng thế này." Long Đại nghiêm mặt đặt nàng xuống, "Nàng đi theo ta."



"Vâng vâng." An Nhược Thần đi theo hắn, suy nghĩ chẳng lẽ tướng quân nể mặt nàng, tìm một nơi không người để giáo huấn nàng tiếp sao? Dù sao nàng cũng không dám nhìn biểu cảm của người xung quanh, nàng cũng là cô nương có da mặt đấy. Đang nghĩ lung tung thì thấy Long Đại vẫy tay phải còn xoay cổ tay, An Nhược Thần không biết có chuyện gì, nhìn đăm đăm bàn tay kia nghĩ ngợi, nhưng Long Đại lại đột nhiên xoay người trợn mắt nhìn nàng.



Cái trợn này có nghĩa gì? An Nhược Thần thấy mình rất vô tội.



Kết quả Long Đại lại nói: "Không hề có chút nhãn lực nào, chỉ như vậy mà muốn bức hôn sao?"



"Ồ ồ." An Nhược Thần hiểu ra. Vội vàng nhét tay minh vào tay Long Đại. Long Đại nắm lấy, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. An Nhược Thần giải thích: "Tướng quân, do em chưa từng bức hôn bao giờ mà."



"Hừ." Long Đại đáp nàng bằng âm mũi.



An Nhược Thần nở nụ cười ngây ngô, cũng đưa một bàn tay khác đên, hai tay cùng nắm lấy tay Long Đại: "Chưa từng bức hôn, thời cơ không đúng, cho giấy hôn thú biểu thị tình ý để em đi làm chính sự là đủ. Chàng xem, có phải là tiến có thể công lui có thể thủ đúng không nào?"



"Không đúng." Long Đại hất tay nàng ra, lạnh mặt nói: "Ở nơi này của ta chỉ có thể công không thể lui. Nàng cứ lui thử xem?"



An Nhược Thần nghiêm túc ngẫm nghĩ.



"Câu cuối quên đi, không cần thử." Long Đại nhìn vẻ mặt này của nàng mà không chút nào yên tâm, ngộ nhỡ cô nương này nghĩ không thoáng mà thử thật thì hắn cũng chẳng biết lấy gì để chỉnh nàng nữa. Cũng không thể cắt chức nàng hay đánh nàng được.



Vào trong trướng, Long Đại ngồi xuống, An Nhược Thần còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Đại kéo qua đè trên đùi đánh hai phát vào mông. An Nhược Thần cả kinh thất sắc, may mà đánh không đau lắm, sau đó Long Đại cũng không làm gì tiếp nữa, An Nhược Thần vội lồm cồm bò dậy.



Tiếp đến nhanh nhẹn móc hôn thú ra: "Tướng quân, dựa theo cái này chép là được." Tướng quân đã xả giận rồi, cũng nên bằng lòng nhỉ?
An Nhược Thần đỏ mặt cười ngây ngô. Được ạ, tướng quân. Nàng sẽ dốc hết sức lực, chỉ công không được lui.



An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân, không màng mệt mọi mà giao công hàm Long Đại đã viết trước đó cho Chu trưởng sứ, sau đó gọi vệ binh mời Lục đại nương đến. Sau khi Lục đại nương tới, An Nhược Thần đưa lệnh hàm của Long Đại cho bà xem "Nếu đại nương sẵn lòng, ta muốn mời đại nương đến lầu Tử Vân đảm nhiệm chức Nhị quản sự."



Lục đại nương ngạc nhiên: "Vì sao cô nương lại quyết định thế?"



"Tiền Bùi còn ác quỷ hơn cả cha ta. Nếu lão biết ta và đại nương có giao tình, không chừng về sau sẽ làm chuyện gì đó." An Nhược Thần tỉ mỉ nói lại lời mà Tiền Bùi đã đe dọa An Nhược Hi, Lục đại nương vô cùng kinh hãi.



"Đến lầu Tử Vân đi. Trước nay luôn do ta làm liên lụy đại nương, ta cũng nên chịu trách nhiệm. Chuyện bên ngoài nay vẫn còn thỏa đáng, sẽ không chậm trễ."



An Nhược Thần sắp xếp tốt cho Lục đại nương, sau đó cầm hôn thú chạy thẳng đến phủ thái thú.



Hai hôm sau. thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt đưa An Nhược Thần đến An phủ. An Chi Phủ đã sớm nhận được thiếp, cả nhà cung kính chờ thái thú phu nhân đến thăm.



Nhưng khi thấy An Nhược Thần cũng đến, toàn bộ An gia đều ngẩn ra.



Mông Giai Nguyệt ôn hòa khách khí, đầu tiên là hỏi mấy câu chuyện nhà, sau đó chúc mừng An Chi Phủ và An gia, nói tuy An Nhược Thần đã rời khỏi hộ tịch An gia, nhưng máu mủ vẫn không sửa đổi được, tính thế nào thì nàng vẫn là đại cô nương An gia, nay nàng và Long đại tướng quân tâm đầu ý hợp, Long đại tướng quân tự mình viết hôn thú, lại đưa tin cho thái thú, dặn dò phải chuẩn bị hôn sự, đây là chuyện rất tốt, cũng là đại hỷ sự của An gia.



An Chi Phủ nghe mà không tin nổi vào tai mình, vừa mừng vừa sợ, suýt nữa đã ngất đi. Đại tướng quân hộ quốc Long Đằng, lại muốn trở thành con rể của ông ta sao?



An Chi Phủ nhìn An Nhược Thần, đúng là thủ đoạn cao, sao lại có thủ đoạn thế chứ, hồi trước đã xem thường nó rồi. Tiền Bùi thì có là gì, đây chính là Long Đằng đại tướng quân, có mười Tiền Bùi cũng không so được.



"Cái này, cái này..." An Chi Phủ xoa tay, không biết phải trả lời thế nào, đang định nói những câu đại loại như đây cũng là nhờ phúc của phu nhân, nhưng chợt nghe Mông Giai Nguyệt nói: "Tuy này cũng xem là chuyện vui của An gia, nhưng dù sao đại cô nương cũng không còn tên trong hộ tịch An gia nữa rồi, chặt chẽ mà nói, nàng cũng không có trưởng bối làm chủ cho mình."



An Chi Phủ ngẩn người, ông ta vẫn chưa chết mà, ông ta không phải là phụ thân trưởng bối của nàng thì là gì đây?



Mông Giai Nguyệt lại nói tiếp: "Ta được tướng quân nhờ thay mặt lo liệu chuyện này rồi. Chỉ e ngày sau khi làm việc, An lão gia làm ồn không rõ quan hệ, nên ta mới tới thông báo một tiếng. Hôn sự của An đại cô nương sẽ do ta làm. Phía An gia đừng nhúng tay vào."



An Chi Phủ không phục, chuyện tốt đến nhường đó, lại muốn gạt An gia bọn họ sang một bên sao? Họ mới là người thân của An Nhược Thần, ông ta là phụ thân ruột của An Nhược Thần đấy.



An Chi Phủ đang định mở miệng thì An Nhược Thần đã lạnh lùng nói: "Tuy không cần An gia bận tâm hôn sự chư lễ, nhưng bây giờ thân phận của ta đã khác, hy vọng An lão gia nói rõ với trên dưới An gia, sau này làm việc phải theo quy củ, ăn nói hành sự cẩn thận, dẫu sao cũng can hệ đến mặt mũi của Long đại tướng quân. Nếu gây ra họa hay phạm lỗi gì, tướng quân có thể nghiêm trị không tha, sợ là không che chở được cho các người."



Đàm Thị hít một ngụm khí lạnh, lần này thì rõ rồi. Đây là đến cửa dạy dỗ bọn họ, khiến bọn họ khó coi đây mà.



Nhưng An Nhược Thần lại nói tiếp: "Có điều thái thú phu nhân nói rất đúng, bất kể thế nào, máu mủ vẫn không thay đổi được, ta là con gái An gia, nếu có người ức hiếp đến trên đầu các ngươi, thì đó cũng là đè đầu tướng quân. Nếu gặp khó xử thì cứ nói với ta. Ta không làm chủ được thì vẫn còn tướng quân."



Ngụm khí lạnh mắc nghẹn nơi ngực Đàm Thị, đây là ý gì? Nguyền rủa bọn họ hay là gì khác nữa? Tiện nhân An Nhược Thần này sẽ giúp An gia, có đánh chết bà ta cũng không tin.



An Nhược Thần nhìn đăm đăm tỷ tỷ, hốc mắt đỏ lên.



"Ta không bảo vệ được muội." Thậm chí nàng vẫn nhớ như in giọng của đại tỷ khi nói lời này. Nhưng giờ đây, tỷ ấy đến cửa, tuy không nhìn thẳng vào nàng, nhưng đã đi vòng biểu đạt một ý —— tỷ ấy đang tính toán bảo vệ nàng.