Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 86 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


An Nhược Thần lại nói: "Ta và Tiền lão gia từng có hôn ước, tuy sau đó đã giải trừ rồi, nhưng trong lòng Tiền lão gia đã sinh hận, ta biết cả. Chuyện này tướng quân cũng biết, nay ta và tướng quân nghị hôn, ta sẽ đích thân đến chào Tiền lão gia, tránh Tiền lão gia có vọng tưởng hay hiểu lầm gì. Ngoài ra, tiếng tăm con người Tiền lão gia không tốt lành gì, tướng quân cũng không muốn dính líu gì đến lão, con gái của An gia, nghị hôn với nhà nào cũng được, nhưng Tiền gia thì bỏ đi. Xin An lão gia nhớ rõ chuyện này. Nếu không làm tướng quân phiền lòng thì ta cũng không trấn an được."



An Nhược Hi cúi đầu, che giấu vẻ mặt vui mừng của mình. Đại tỷ muốn đích thân đi giao thủ với Tiền Bùi sao? Không còn đem nàng ra làm lá chắn sai khiến nữa?"



"Ta không bảo vệ được muội." 







An Nhược Thần chớp mắt, nuốt lại giọt lệ vào lòng. Có lẽ tình cảm giữa tỷ muội các nàng không hề tệ hại như nàng từng tưởng.



An Chi Phủ nghẹn họng, nhổ không ra mà nuốt không vào. Có câu phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, từ cổ chí kim đã trở thành đạo lý. Nay con gái lớn thoát tịch, tự bản thân trèo cao tìm mối hôn, lại còn nhờ thái thú phu nhân làm chỗ dựa để lo liệu hôn sự, đá phăng người cha ruột là ông ta đây sang một bên, lại còn dám cảnh cáo ông ta không được kết thân với ai. Mà càng tức hơn chính là, ông ta không thể phản bác được, cũng không dám dị nghị điều gì. Thái thú phu nhân dịu dàng mỉm cười lại còn nói lời khách sáo, chẳng lẽ ông ta có thể trưng bản mặt khó coi ra ư?



Lúc này Đoàn Thị phòng bốn lại mở miệng giảng hòa, nói: "Đại cô nương có phúc này thì tự nhiên cũng là phúc của An gia chúng ta.  An gia chúng ta được dính phúc, sau này nhất định sẽ tốt đẹp. Đại cô nuonwg gả đi, không cần biết ai chủ hôn ai lo liệu, An gia vẫn luôn là nhà mẹ đẻ, đại cô nương cũng nên thường về thăm, như thế mới không phụ tình ý giữa bọn ta và đại cô nương."



"Chính là đạo lý này đây." Tiết Thị phòng ba cười tủm tỉm phụ họa, "Trong lòng đại cô nương có An gia, tất cả chúng ta đều nhớ đại cô nương. Nói gì đi chăng nữa thì cũng là người một nhà, sau này thường xuyên qua lại là được. Có chuyện gì thì cũng có nhà mẹ đẻ hỗ trợ."



Đàm Thị cau mày liếc xéo Tiết Thị, đúng là đồ ba phải, thấy Đoàn Thị nói dễ nghe là ton hót phụ họa theo, đồ không biết xấu hổ.



An Nhược Thần và An Nhược Hi đồng thời nhìn Đoàn Thị. Đoàn Thị trông có vẻ không đến nỗi suy sập, ăn mặc thỏ đáng, y phục gọn gàng, trang điểm tinh tế, lấy lại được dáng vẻ của lúc trước. Chỉ là những lời nói khôn khéo đó thường do Đàm Thị nói ra, chứ xuất phát từ Đoàn Thị thì thật đúng là làm người ta kinh ngạc.



An Chi Phủ cũng không có lòng dạ nào mà để ý đến điều ấy, chỉ biết bám chặt lối thoát, túm lấy cái từ "nhà mẹ đẻ" này, tuôn một tràng khách sáo với thái thú phu nhân, tỏ ý nếu cần An gia chuẩn bị gì thì cứ nói thẳng, của hồi muôn sẽ luôn sẵn có. Lúc trước khi An Nhược Thần và Tiền Bùi đính hôn, của hồi môn đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.



Đàm Thị âm thầm đưa chân đá An Chi Phủ, An Chi Phủ vội lấy lại tinh thần, chuyển đề tài, lại nói dĩ nhiên những thứ kia không thích hợp, đổi mới hết, thay mới toàn bộ.



"Được."



An Chi Phủ ngẩn ra, còn tưởng thái thú phu nhân và An Nhược Thần sẽ từ chối, nhất là An Nhược Thần, nhất định sẽ mượn điều đó mà làm ông ta mất mặt. Không ngờ thái thú phu nhân còn chưa lên tiếng thì An Nhược Thần đã sảng khoái đồng ý trước.



"Nếu An lão gia đã có lòng, ta từ chối nữa thì không hay cho lắm." An Nhược Thần quay qua nói với thái thú phu nhân, "Lát nữa về ta sẽ liệt kê danh sách cho phu nhân, phu nhân nhìn xem có ổn thỏa hay không, nếu không thành vấn đề thì để cho An lão gia chuẩn bị đi. Không nói điều gì khác, lúc mẹ ta còn sống cũng rất quan tâm đến hôn sự của ta, nếu như ta đã gả đi, vậy cũng phải để cho mẹ ta biết."



Đợi đã. Lúc này An Chi Phủ mới phát hiện ra mình đã tính sai. Vốn nghĩ dù sao thái thú phu nhân đã nói sẽ do bà ấy chuẩn bị, nếu ông ta chọn của hồi môn thì chính là đã xen vào hôn sự rồi, ngồi vững trên cái ghế cha vợ đại nhân của hộ quốc đại tướng quân. Nhưng chẳng ngờ An Nhược Thần lại trưng ra dáng vẻ hung hăng muốn làm thịt ông ta như thế.




An Nhược Thần vẫn không chịu bỏ qua, nàng ta vỗ mạnh lên án ký, lớn tiếng nói với An Nhược Thần: "Tùy tiện lừa ta nói là giúp ta tìm hôn sự tốt, coi ta là kẻ ngu chắc?"



An Nhược Thần nhìn nàng ta, An Nhược Hi đã gào thét xong, dưới cái nhìn bức ép của An Nhược Thần lùi về sau hai bước, ngã ngồi xuống ghế.



An Nhược Thần lạnh nhạt nói: "Xả giận xong rồi hả? Phô trương xong rồi hả? Giải quyết xong chuyện rồi hả?"



An Nhược Hi mím chặt môi không nói lời nào.



"Muội nói mình gặp khó xử, nhưng khó xử này ư? Nếu muội muốn nhờ ta thỉnh giáo thì chí ít ta có thể dạy muội cách xử lý." An Nhược Thần nhìn thẳng vào An Nhược Hi, giọng đều đều, không giận mà uy: "Thứ nhất, xem xét thời thế, muội phải biết rõ rốt cuộc bây giờ bản thân đang ở trong tình cảnh nào. Tiền Bùi uy hiếp muội, tướng quân uy hiếp muội, muội có từng nghĩ vì sao không? Nếu không phải muội có giá trị lợi dụng thì Tiền Bùi cũng chẳng thèm để ý đến muội đâu. Có thể muội cũng đã nghĩ đến nó, nên chỉ mưu cầu yên ổn nhất thời, có điều nếu không tìm được lối thoát, ấy chính là cả đời bị lão nắm trong tay, đợi lão dùng muội xong, muội không còn gì để lợi dụng, lại còn biết được quá nhiều, liệu lão ta có giết người diệt khẩu không? Tướng quân uy hiếp muội là do đâu? Là vì đề phòng. Nếu muội không giở trò xấu, không mưu hại ta, vậy chàng sẽ làm gì muội chứ?"



"Thứ hai, nhẫn nhục vác nặng. Muội có thấy trước kia ta dám vỗ bàn với cha không? Ông ta nói gì thì ta đáp nấy. Đối với các phòng trong nhà tránh được thì ta đều tránh cả, không khiêu khích không gây sự, âm thầm đợi thời cơ. Nay muội mới trúng độc, muốn yên ổn sống tiếp thì đừng có liều lĩnh trước mặt ta. Từng câu từng chữ vừa rồi của muội toàn làm nhục khiêu khích ta, chọc giận ta, đối với muội thì có gì hay? Đến độc muội cũng uống rồi, mà chút chuyện nhỏ này lại không thể nhịn được thì sống thế nào? Nếu muội thông minh thì nên khóc lóc với ta, giả bộ oan ức, ôm ta mà nói những ngày qua sống chẳng dễ dàng gì, thật đáng sợ. Ta có thể nói chuyện với tướng quân, nếu ta đồng ý giúp muội chuyện này, có phải đã tháo được tình hình nguy hiểm của muội rồi không? Nhưng muội chỉ biết gào thét với ta, lấy được sung sướng nhất thời, nhưng đã chặt đứt đường lui của mình."



An Nhược Hi á khẩu không trả lời được gì, bị giáo huấn không thốt nên lời. Đúng là trước đó khi ở nhà, An Nhược Thần luôn ngụy trang vờ vịt, làm cho người người xem thường tỷ ta, cho rằng tỷ ta chỉ là một chuyện cười, kết quả đến cuối cùng lại liều mình chạy trốn. Hơn nữa, lại còn thành công. Không những vậy, khi quay về đã trở thành phu nhân tướng quân tương lai rồi.



"Đừng phách lối, chừa đường lui cho mình đi. Muội phải biết rốt cuộc mình đang mưu đồ chuyện gì? Trong hậu trạch, thê thiếp đấu đá giở đủ trò tâm cơ, chẳng qua cũng chỉ vì tranh nhau sủng ái, mưu cầu địa vị trong nhà để có thể chưởng quản được chỗ tốt. Còn muội, muội muốn điều gì? Nay ta sắp gả cho tướng quân, muội không nịnh nọt, dù gì cũng muội không nịnh bợ, dù gì cũng phải sống chung hòa thuận với ta, thế mới có thể khiến ta ra tay giúp đỡ được, nhưng hết lần này đến lần khác cứ chạy đến phách lối với ta, đầu óc muội bị úng nước sao?"



"Cái đó..." An Nhược Hi mở miệng định nói, nhưng lại bị An Nhược Thần ngắt lời.



"Ta và tướng quân rất trong sạch, nhưng miệng muội lại thốt lên những lời dơ bẩn, ăn nói lung tung, đao to búa lớn không chút phép tắc. Nay ta không muốn nói gì với muội nữa. Muội về đi. Đợi muội nghĩ ra, nếu thật sự gặp khó khăn thì đến tìm ta thỉnh giáo, thay cái biểu cảm đó đi rồi hẵng đến."



An Nhược Thần nói xong toan rời đi, An Nhược Hi hoảng hốt, vội kéo ống tay áo của tỷ tỷ lại: "Là muội sai rồi, muội nhất thời tức giận và sợ nên mới thế. Vì muội sợ nên không khống chế được tính khí. Tỷ tỷ cũng biết mà. Hãy tha cho muội đi."



An Nhược Thần quắc mắt nhìn nàng: "Ta không biết muội sợ thì sẽ không khống chế được tính khí đấy, ta chỉ biết muội không dám đi quát tháo như thế với Tiền Bùi, nhưng lại thường hay đến chỗ ta quát."



An Nhược Hi ngượng ngùng nói: "Không phải thế, tỷ là tỷ tỷ của muội mà."



An Nhược Thần chỉ vào ghế: "Nếu đã là tỷ muội thì muội ngồi xuống đi, mẹ muội quản sổ sách của cha, nói cho ta hay, ông ta có những món bảo bối đồ chơi nào đáng tiền?"



An Nhược Hi ngẩn người, đầu óc tự động bắt đầu nghiêm túc nghĩ rốt cuộc cha có những bảo bối gì, đến khi trả lời xong lại thấy không đúng, rõ ràng là nàng ta đến khởi binh hỏi tội, vì sao lại thành mưu mô gia sản của cha với tỷ tỷ rồi?