Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 92 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Tiết phu nhân không nói mấy ngày qua mình đã gấp gáp để bà mối nhanh chóng tìm cô nương thích hợp, dù là người ở ngoài quận cũng được. Nhưng vẫn chưa nhận được tin tốt. Trái lại hôm nay nhận được thiếp của An Nhược Thần, chợt thấy vui mừng khôn xiết. Tiết phu nhân từng nghe bà mối nói đại tiểu thư An gia rất to gan, ngày trước cũng tích cực vì bản thân mà chuẩn bị hôn sự, chẳng qua do có An lão gia ở đó, nên cuối cùng lại định hôn với Tiền lão gia ở huyện Phúc An.



Bà mối luyên thuyên một hồi, nói là người tính không bằng trời tính, chỉ e không ngờ cuối cùng An lão gia lại phá đám, đại tiểu thư An gia cả gan dám nghĩ dám làm, đào hôn rời nhà cũng chẳng sao, lại còn dám đi đánh trống báo quan, kinh động đến thái thú và Long đại tướng quân, quả thực đã giúp nàng thoái hôn, lại còn rời khỏi hộ tịch An gia, tự nhiên ngồi ngang hàng với cha ruột của nàng. Nhưng người ta cũng có bản lĩnh thật, vào được phủ tướng quân, không chỉ lên làm quản sự mà còn phá được án mật thám ở tửu lâu Chiêu Phúc, cứu lấy Lưu phu nhân bị ngược đãi vô cùng thê hảm. Giờ đây còn lợi hại hơn, mê hoặc Long đại tướng quân, cuối cùng một phát lên cao, sắp làm phu nhân tướng quân rồi.



Bà mối mặt mày hớn kể kể chuyện, bảo rằng chuyện này rất chính xác, thời gian này đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi, hơn nữa còn do thái thú phu nhân lo liệu giúp, đã tìm ba bà mối bàn chi tiết hôn sự rồi. Đây chính là tin lớn vang động khắp thành, thậm chí là toàn quận, còn khiếp sợ hơn cả vụ án mật thám tửu lâu Chiêu Phúc. Người nào người nấy đều đang đồn rằng, nhất định là An đại cô nương có ba đầu sáu tay, bản lĩnh phi thường.



Đương nhiên Tiết phu nhân biết rõ bà mối đang nói quá lên, nhưng chắc chắn việc An Nhược Thần mẫn tiệp có bản lĩnh như thế là thật. Nên khi nhận được bái thiếp này, bà lập tức đích thân đến thăm viếng. Không đợi kịp cái gì mà phải mấy ngày nữa mới là lúc thuận lợi. Tiết gia bọn họ và An đại cô nương chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc, đột nhiên truyền tin với nhau, vậy tám phần là có liên quan đến hôn sự giữa bọn họ và An gia. Chỉ là không biết trong lòng An Nhược Thần đang tính toán điều gì. Bất kể là xấu hay tốt, cứ đến nghe trước xem sao đã, nếu có thể giúp họ thì dĩ nhiên không thể tốt hơn được nữa rồi. Giờ đây nghe ý, quả thật An Nhược Thần đang có ý đó, bất kể là gì, Tiết phu nhân đem chuyện nói hết từ đầu đến cuối.



“Đại cô nương à, tình hình là như thế. Tiết gia bọn ta làm việc luôn quang minh lỗi lạc, kết thân là chuyện cả đời, tự nhà ta biết nặng nhẹ. Con trai ta yếu ớt, ta cũng không dám giấu diếm, như đã nói rồi đấy, chuyện này cũng sẽ không giấu được, thà để người khác xuyên tạc nói bậy nói bạ, chẳng bằng tự ta nói thật. Chân tâm của Tiết gia ta là thật, nhất định sẽ đối tốt với con dâu.” Tiết phu nhân nói như thế.



An Nhược Thần hỏi: “Việc ta rời nhà thế nào, vào lầu Tử Vân ra sao, phu nhân có từng nghe nói không?”



Tiết phu nhân lúng túng, bà thoáng gật đầu.



“Tại sao trước kia ta lại đính hôn với Tiền lão gia, chắc hẳn phu nhân cũng biết. Tiếng tăm của cha ta chính là như vậy. Ông ấy từ chối kết thân với lệnh công tử, cũng vì nguyên nhân ấy.”



“Tiền lão gia?” Thời gian này Tiết phu nhân vì hôn sự của con trai mà nói đến rách miệng đi gãy cả chân, về nguyên nhân bị cự tuyệt đó, dĩ nhiên bà cũng có bàn bạc trao đổi với Tiết lão gia, rồi còn nghe ngóng chuyện trên phố. Tiết Thư Ân lão gia nhà bà khinh thường bắt tay với Tiền Bùi, chưa bao giờ nể mặt lão ta một lần. Tiền Bùi bất mãn cũng không phải ngày một ngày hai. Chẳng lẽ An Chi Phủ không những bản thân không muốn kết thân, mà còn băn khoăn sắc mặt Tiền Bùi ư?



Con người Tiền Bùi đó, nghe nói lúc còn trẻ rất có thành tựu, nên mới có quan hệ rộng đến vậy, cũng dạy được học sinh có tài. Có điều có lẽ do cuộc sống quá mức thuận lợi, lại còn ở mảnh đất nơi biên giới này, núi cao hoàng đế xa, trái phải đều là người quen có thể bảo vệ lão, nên càng lúc lão càng ngông cuồng, ngứa mắt nhất là có người không thuận theo lão, còn thích hoang dâm, đã làm ra nhiều chuyện đồi bại, phá hủy danh tiếng tốt đẹp từ trước đến nay. Tuổi càng lớn thì lại càng không chút kiêng kỵ. Tiết phu nhân thở dài, nghị hôn với An Chi Phủ cũng không sao, nhưng nếu phải đến cầu Tiền Bùi kia, chỉ e lão gia nhà nàng có chết cũng không chịu.



“Vâng, đúng là Tiền lão gia.” An Nhược Thần gật đầu, “Không dám giấu gì phu nhân, lúc trước ta từ hôn trốn nhà đã khiến cả Tiền lão gia và cha ghi hận với ta rồi. Cha ta là người thấy lợi thì vui, dù là cửa hàng ngọc thạch hay làm ăn mua bán, tóm lại đều không dám đắc tội với Tiền lão gia. Tiền lão gia từng nhắc đến việc giới thiệu cửa hôn cho nhị muội ta, nên cha ta mới chờ Tiền lão gia, không dám đồng ý lời cầu hôn của nhà khác.”



Tiết phu nhân cau mày: “Nghĩa là phải nhờ Tiền lão gia đến bàn bạc chuyện này thì mới tiến hành được sao?”



“Trái lại chưa chắc.”



Tiết phu nhân thở phào, vội nói: “Xin đại cô nương chỉ bảo.”
Sứ thần Nam Tần đã vào thành, đến tối còn có đại yến. Như thế chứng minh hai nước sẽ không đánh nhau nữa đúng không? Bách tính khắp thành Trung Lan đều rỉ tai nhau, mọi người rối rít ra phố để nhìn phong thái của sứ thần. Trong thành giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng phủ rộng muôn nơi, trông như lại có một cái Tết nữa đang đến.



An Nhược Thần cũng ra phố xem náo nhiệt, nàng chạy đến tửu lâu Chiêu Phúc. Muốn đến nha phủ thì tất phải đi qua tửu lâu Chiêu Phúc, thế nên trên đường bách tính đã sớm chen chúc nhau chiếm vị trí, tiểu nhị trong tửu lâu cũng bận rộn kinh khủng, chưa bao giờ thấy đông khách như vậy.



Triệu Giai Hoa chen chúc bên cạnh An Nhược Thần, xen lẫn trong đám người cùng xem náo nhiệt, lúc mọi người nhảy cẫng lên hân hoan, nàng ta khẽ nói với An Nhược Thần: “Ta nghe ngóng được một tin khá thú vị.”



An Nhược Thần nhìn xung quanh, chen đến một chỗ trong góc, Triệu Giai Hoa cũng đi qua theo, đứng sau lưng An Nhược Thần nói: “Là chuyện cô bảo ta theo dõi Tiền Bùi đấy, ta đã mua chuộc được một a hoàn ở trong phủ của lão tại Trung Lan rồi. A hoàn kia cũng rất cẩn thận, nhưng cuối cùng có nói với ta mấy chuyện hữu dụng. Trong tạp viện ở trắc phủ của Tiền Bùi tại phủ đệ ở thành Trung Lan có một cánh cửa, thông đến một trạch viện khác. Vốn đó là nơi Tiền Bùi nuôi a hoàn, về sau lại nói là khách viện khi có khách đến. A hoàn đó nói, dường như có lúc Tiền Bùi sẽ đến viện tử kia, còn nữa, lão có dặn dò a hoàn người ở trong phủ phải đưa đồ ăn thức uống và các vật dụng sinh hoạt đến viện tử kia, tất cả đều là đồ tốt cả. Đồ chỉ để tại một căn phòng ở hậu viện, không cần vào trong đi lại. A hoàn kia là người đưa xiêm áo các thứ, bảo là đồ của nam tử, nhìn từ kích cỡ xiêm áo thì người đó vừa cao vừa gầy.”



An Nhược Thần chợt căng thẳng.



“A hoàn kia nói, vào cuối năm ngoái, khoảng chừng ngày hai mươi, còn cụ thể thì nàng ta không nhớ rõ, Tiền Bùi có dặn không cần đưa đồ đến viện tử đó nữa.”



Chừng ngày hai mươi tháng mười hai? An Nhược Thần mỉm cười vẫy tay với đoàn xe đi qua trên đường theo đám đông.



Lý trưởng sử Lý Minh Vũ chết vào ngày hai mươi mốt tháng mười hai. Trong kế hoạch của y, hôm ấy y nên đến cổng thành đông điều vệ binh đi để người nào đó có cơ hội trốn thoát khỏi thành. Bắt đầu từ lúc đó, cũng không cần đưa đồ đến viện tử kia nữa ư?



An Nhược Thần biết phương hướng của Tiền phủ, cách đình Đỉnh Tùng không xa. Nếu từ góc độ thích hợp trong nhà thì có thể thấy chuông trên đình Đỉnh Tùng đúng không?



Tiền Bùi ơi là Tiền Bùi, ngươi nói tứ muội chưa chết, rốt cuộc tin tức này từ đâu ra?



“Đồ của nam tử cao gầy đó, đã đưa được ba bốn năm rồi sao?” An Nhược Thần hỏi.



“Đúng thế.” Triệu Giai Hoa đáp: “Thời gian này, đúng là trùng hợp.”