Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùng

thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình

cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình

lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, trôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảo

quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến cậu, cậu tự đặt cậu vào hoàn

cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.



Cậu nhấc điện thoại định gọi cho An Ninh.



-Alo.



-Em ngủ chưa?



-Chưa, em vừa mới tắm xong, có chuyện gì vậy?



-Ah không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.



An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu

nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sang lắng nghe

bất cứ khi nào cậu cầu dãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô

không dành chọn vẹn cho cậu?



-Có chuyện gì vậy?- An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.



Cậu cũng im lặng một hồi rồi cúp máy, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm

can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng dấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa,

cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.



-Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.



-Đợi em một lát, em xuống ngay.



An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mắt dưới lầu. Gương mặt đó, ngay cả

nó có hiện hứu trước cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có mãi ở bên

cạnh. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho AN Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần. Ba năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết chân trọng

nó.



Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, một chai rượu và một đĩa đồ nhắm.

An Ninh rót cho cậu một ly và cô cũng tự rót cho mình một ly, xong xuôi

đâu đấy, cô ngồi đợi cậu uống cạn. Mùi cạy nồng của rượu trôi xuống cổ

họng cậu bỏng rát, An Ninh vẫn đang ngồi đợi cậu. Anh mắt của cô khiến

cậu không thể không nói gì.


-Con chỉ muốn biết những gì cần biết, để con con có thể tự quyết định mình nên làm gì tiếp theo.



-Tại sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện đó? Không lẽ…..con hồ ly đó trở về tìm con?



-Không có con hồ ly nào cả,xin mẹ hãy thận trong với lời nói của mình.



-Giờ thì con giỏi rồi, con có đủ thẩm quyền để lêm mặt dạy đời mẹ và để bảo vệ con hồ ly đó.



-Chính mẹ mới là người sai trong chuyện này, hà có gì mà mẹ phải đuổi cỏ ra đường như vậy?



-Tất cả là vì con đấy Thiên Bảo ạ. Nếu con không đi quá xa thì đâu đến

nỗi mẹ phải đi tới nước đó. Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con,

muốn giữ vững cái nhà này.



-Giữ vững cái nhà này ư? Mẹ thừa biết, đứa bé trong bụng cổ là con của

ai, mẹ nhẫn tâm giết chết cháu nội của mẹ sao? Con không thể hiểu nổi

mẹ.



-Mẹ thà mang tiếng ác mà giết nó đi ngay từ khi nó chưa hình thành còn

hơn để sau này nó bị mọi người khinh rẻ. Con đã bao giờ nghĩ qua nếu như đứa bé sinh ra đời, mọi người sẽ nói như thế nào? Khi nó ra đường, mọi

người sẽ chỉ vào mặt nó mà thốt lên: “A, ****** là hầu gái, đồ con

hoang, mày không đủ tư cách để làm cháu Lưu gia” hay đại loại một lời

phỉ bang nào như vậy. Rồi đây con nghĩ cha con sẽ đồng ý cho còn lấy An

Ninh? Con nghĩ ông ấy sẽ còn tàn ác đến thế nào nếu như ổng biết con yêu nó.



-Mẹ cón thể đợi con về rồi giải quyết mọi chuyện. Cớ sao lại giấu con lâu như vậy? Mẹ biết là con đã khổ sở thế nào không?



-Mẹ hiểu con mẹ hơn ai hết. mẹ biết con là người nặng tình nặng nghĩa.

Nhưng thế giới của chúng ta và thế giới của An Ninh quá khác nhau, mẹ

làm như vậy chỉ muốn tất cả đều có cuộc sống mới. Con hiểu chứ Thiên

Bảo.



Cậu ngồi sụp xuống. Đúng như Thiên Bảo nói, cậu biết sự thật cũng chẳng

giải quyết được vấn đề gì, mọi chuyện chỉ càng rối thêm. Mẹ cậu nói quá

đúng, giữa cậu và An Ninh luôn có rào cản, bức tường lớn quá cao và

giày. Cả hai không thể phá vỡ nó, nó sẽ chỉ làm cho cả hai kiệt ức và

mệt mỏi. Cậu đã không suy nghĩ nhiều như vậy, không tính toán cho cả

hai, cậu nợ An Ninh quá nhiều, khiến cô ấy hận quá nhiều. Có lẽ, đã đến

lúc cậu từ bỏ, từ bỏ An Ninh là lời xin lỗi tốt nhất của cậu dành cho cô vào lúc này. Cậu chẳng biết làm gì hơn nữa, cậu bất lực, cậu chán nản,

cậu hận, hận chính bản thân mình đã reo rắc tội lỗi đến cho người con

gái mà cậu yêu thương.