Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 40 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
Màu của lá bắt đầu chuyển dần rồi trở nên đậm hẳn, những chiếc lá mới đáng
khép nép sau những chiếc lá già, chờ ngày được mở mắt nhìn ngắm thế
giới. Cái giá buốt của mùa đông vẫn còn theo những cơn mưa phùn đầu mùa, nhưng đã phảng phất quanh đây hơi ấm của một mùa xuân mới.
Đã lâu lắm rồi An Ninh không đi dạo như vậy, không khí ẩm ướt của sương
sớm, thoang thoảng qua cánh mũi là mùi ngai ngái của cây cỏ đẫm sương,
mùi hương trầm của một ngôi chùa gần đây, cũng là mùi của hơi thở nhịp
sống đang chảy xung quanh cô. Chiếc áo dần thấm mồ hôi, một buổi sớm
chạy bộ sẽ giúp tinh thần cô khoan khoái và minh mẫn. Chỉ vài tiếng nữa
thôi là cô lại một lần nữa phải xa nơi này. Không biết bao giờ mới có cơ hội trở lại. Nơi đây, gắn bó với cô biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có,
đau thương có và cả hạnh phúc. Cô lặng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hồ,
tiếng gió xào xạc qua rặng liễu hát ru đưa cô về thời ấu thơ. Cảm giác
như chẳng bao giờ muốn rời xa.
-An Ninh.
Tiếng gọi từ phía sau khiến An Ninh giật mình, và cô còn ngạc nhiên hơn
khi người đứng đặng sau cô không ai khác chính là Thiên Bảo.
-Em có thời gian chứ, anh có thể mời em một tách café hay một chút đồ ăn nhẹ được không? Anh có chuyện muốn nói.
-Có chuyện gì vậy, tôi nghĩ là giữa tôi và anh, về chuyện công cũng xong xuôi đâu đấy rồi mà.
-Không mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ là một bữa sáng thôi, anh mong em có thể nể chút tình cảm trước kia.
Cô nhìn lên đồng hồ tỏ ý là mình đang bận, nhưng lời cậu nói da diết quá, cô không nỡ lòng nào từ chối.
-Thôi được, 45 phút nữa tôi có hẹn, tôi cần tắm rửa và thay đồ, 30 phút
nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng dưới tầng 1 khách sạn tôi đang ở.
Tôi chỉ có thể cho anh 15 phút thôi.
Cậu hai mỉm cười, điệu cười chua chát. Cô cảm nhận được chút đắng trong
tâm trạng của cậu lúc này. Có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu, dường như
những ngày qua cậu đã phải trải qua những điều thật khó khăn. Cô muốn
trò chuyện với cậu lâu hơn để có thể hiểu cậu, nhưng hình ảnh của Thiên
Thành cùng những câu nói của cậu hôm đó đã thức tỉnh cô. Không thể để cô ngốc yếu ớt trong cô thức dậy được, cô cần mạnh mẽ và dứt khoát hơn.
-Không có đứa con nào cả, anh buông tôi ra.
-Em nói dối, con của anh, em đã giấu nó ở đâu, anh phải gặp nó, anh phải nhìn mặt con anh.
-Buông tôi ra, đau quá…-An Ninh hét lên…
-Anh cần gặp con, xin em, hãy cho anh gặp nó…anh cầu xin em.
-Nó chết rồi….
Câu nói của An Ninh khiến cậu sững người…cậu buông An Ninh ra….
-Em nói gì vậy, hả An Ninh?
-Đứa bé chết rồi.-An Ninh vừa nói vừa khóc, cô kìm hai dòng nước mắt lại để không òa lên. Cô nói tiếp.
-Sau khi nhận được lá đơn từ bỏ đứa bé có chữ ký của anh, tôi không
thiết sống nữa, mọi thứ quanh tôi đều trở nên vô nghĩa. Tôi như một kẻ
điên đi trên đường, đi hết phố này cho tới phố khác, cho đến lúc kiệt
sức mà gục xuống. Sau khi tỉnh lại,tôi thấy mình trong bệnh viện, y tá
nói tôi đã hôn mê hơn 3 ngày. Hơn nữa, họ nói…vì cứu tôi nên họ bắt buộc phải bỏ đứa bé.
Cô lấy trong ví ra một tấm ảnh siêu âm.
-Đó là những gì tôi có. Giờ thì xin anh hãy buông tha cho tôi. Tôi xin
anh, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Mong anh hãy để tôi sống cuộc sống
của tôi, còn anh hãy tiếp tục cuộc sống của anh. Chúng ta hãy quên đi
quá khứ đó, quên hết tất cả. Đừng tìm lại nhau, đừng gặp lại nhau, tôi
không muốn anh lại đâm vào vết thương đó nữa. Nếu anh còn chút tình cảm
với tôi thì xin anh hãy tôn trong quyết định của tôi.
Cô nói xong rồi quay mặt đi thẳng. Hàng cây xào xạc đưa lá theo bước
chân. Bước chân thật nhanh, nghe xót xa nhưng không thể dừng lại. Bước
chận cậu không thể giữ, cũng không đủ tư cách để giữ nó lại.