Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 42 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Cậu gọi điện cho An Ninh ngay khi bước chân xuống sân bay. Hôm nay là ngày

cô tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn M, cậu cần phải có mặt

khi cô bước ra khỏi phòng hội nghị. Một bó hoa lớn sẽ giúp cô cảm thấy

vui vẻ hơn. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Vài tháng

trở lại đây, An Ninh dường như trở thành một con người khác. Cô vẫn bận

bịu với công việc nhưng cách nói truyện cũng như mọi thứ xung quanh cô

đều thay đổi, thoải mái hơn. Dường như cái quyết tâm quên đi quá khứ của cô đã có tác dụng. Cô không còn để ảnh của Thiên Bảo trong ví, cũng

không còn uống rượu rồi ngồi khóc một mình như trước…



-Thiên Thành…-Tiếng An Ninh gọi khiến cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.



-Xong rồi ah, chúc mừng em.-Cậu đưa bó hoa ra trước mặt An Ninh, đó là một bó hồng đỏ rực và thơm ngát.



-Cảm ơn…



-Mọi chuyện tốt đẹp chứ? Không có gì sai sót chứ.



-Uhm…em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mà, sai sót sao được.



-Đúng là An Ninh, lúc nào cũng rất suất sắc. Em đói chưa? Để anh mời em món gì đó nhé.



-Em chưa đói, chúng ta đi dạo một lát được không? Lâu lắm rồi em chưa ngắm đường phố.



-Được thôi, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe.



Cô đợi anh ở đại sảnh của công ty, đã lâu lắm rồi cô không nhìn ngắm phố phường như vậy. So với ngắm nhìn mọi thứ qua lớp kính dày của văn phòng thì nhìn ngắm như vậy thích hơn nhiều.



Bim…bim…



-Đi thôi An Ninh.-Cậu đõ xe trước mặt An Ninh rồi gọi lớn.



Cô mỉm cười bước vào trong xe, cậu cẩn thận mở cửa xe rồi thắt dây an toàn cho cô…



-Chúng ta sẽ đi dạo một lát, khi nào em đói thì nói cho anh biết nhé,

anh không muốn nhìn thấy một cô gái cười gượng gạo với một cái bụng đói
bình thường, sẽ không có chuyện chúng ta đến được với nhau. Một Thiên

Bảo là quá đủ với em rồi.



-Anh không như Thiên Bảo, anh không phải là con đẻ của bà, anh sẽ không nhân quyền thừa kế, bà không thể cấm được anh đâu.



-Thiên Thành, anh đừng như thế, đừng đi vào vết xe đổ nữa.



Thiên Thành nhìn được sự tuyệt vọng trong mắt An Ninh, nỗi đau ấy lớn

đến thế nào mà mỗi lần nhắc đến nó cô lại có ánh mắt đó….Cậu hiểu, cậu

biết sự tàn ác của mẹ. Chính vì vậy, cậu đã phải chờ cho đến khi cậu đủ

lớn, tự kiếm ra tiền và có tiếng nói trong xã hội. Cậu phải chuẩn bị đủ

tất cả để có thể lo cho bản thân và đủ sực lực để bảo vệ An Ninh. Nhưng, cái bóng của Thiên Bảo còn quá lớn, nó vẫn còn in quá đậm trong lòng An Ninh khiến cô không thể mở lòng ra với một người đàn ông nào khác.



-Em vẫn còn tình cảm với Thiên Bảo đúng không?- Cậu hỏi An Ninh bằng giọng buồn bã.



-Nếu em nói là không còn thì khác nào em nói dối lòng mình. Nhưng giờ nó không còn quan trong với em như trước nữa. Mỗi lần nhìn thấy một đứa bé được mẹ ẵm đi dạo trên phố, em không thể không nhìn theo chúng, rồi lại nhớ đến Thiên Bảo. Nhớ đến cậu ấy như một phần của ký ức. Đó là người

đầu tiên em yêu, cũng là cha của đứa con của em, em làm sao có thể quên

cậu ấy dễ dàng.



-Vậy….anh…không có cơ hội.



-Đừng nói là anh không có cơ hội, mà là em không có cơ hội, không thể có cơ hội và không xứng đáng đón nhân lấy cơ hội ấy. Anh quá tốt với em,

từ khi em còn ở Lưu gia cho đến khi em bị đuổi khỏi đó. Mỗi lúc em cần,

khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy là anh. Khi em không còn ai, cũng như khi em không còn nơi nào để đi, anh luôn đứng đằng sau em, cho em mộ bờ vai, một chỗ dựa vững chắc. Trong trái tim em, vẫn còn một

Thiên Bảo nguyên vẹn nhưng cũng không thể phủ nhận vị trí quan trong của anh trong cuộc sống của em. Nhưng, chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây nếu

như không muốn ai bị tổn thương.



Cậu hiểu những gì An Ninh nghĩ, cô không muốn cậu quá hy vọng, cũng

không muốn biến cậu thành một con người khác. Cô nghĩ cho cậu nhưng

dường như cậu chỉ nghĩ cho bản thân chứ không nghĩ cho cô và cho mọi

người xung quanh. Cậu thôi không nhắc đến vấn đề đó nữa, cậu nhấm nháp

tách café của mình. Hai người không ai nói với ai câu nào cho đến khi

mặt trờ khuất sau ngọn đồi phía xa.