Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 43 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một

khách sạn tầm cỡ mà ông tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ. Hít một hơi thật dài sau một chuỗi những tháng ngày cắm đầu vào công việc

và những bản hợp đồng. Một hơi thở dài, sâu và cực kỳ thoải mái. Căn

phòng nằm ở khu riêng biệt của khách sạn, một nơi yên tĩnh với phong

cảnh đẹp đầy hương hoa cỏ và ánh nắng thì tràn ngập. Từ giờ phút này,

mọi công việc sẽ được gạt qua một bên, với số tiền cô tiết kiệm được

trong nửa năm qua cô đã nghĩ ra cả đống công việc để có thể làm. Đầu

tiên là kiếm cho mình vài bộ cánh tươm tất, cô đã chán ngấy với mấy bộ

đồ công sở cứng nhắc và thô kệch. Dạo qua mấy cửa hàng thời trang, cô

biết mình đã quá lỗi thời khi mặc những bộ đồ quê mùa này, thời gian

qua, công việc đã chiếm hết thời gian của cô, cô đã quá ngược đãi bản

thân để giờ đây nó trở thành như vậy.



-Kính chào quý khách.-Cô nhân viên tiệm làm tóc niềm nở khi thấy An Ninh bước vào.



An Ninh ngồi vào ghế, họ thả tóc cô ra sau khi quàng chiếc khăn qua

người cô. Nó thật thẳng và dài, cô không nghĩ rằng nó lại dài như thế.



-Chị muốn cắt kiểu gì ạ?



-Cắt ngắn có được không?- An Ninh dè chừng hỏi người thợ cắt tóc.



-Tóc chị dài và thẳng như vậy *** đi thì rất phí đấy.



-Tôi muốn thay đổi một chút, tôi không muốn mình trông như một bà lão trước mắt nhân viên của mình.



-Chị có gương mặt khá xinh xắn, hơn nữa, đôi mắt của chị lại còn rất có

hồn. Tóc ngắn sẽ rất hợp với chị, nhưng nhiều cô gái sẽ thấy tiếc sau

khi cắt đi mái tóc dài của mình.



An Ninh cười tươi một cái rồi quay qua nói với người thợ.



-Tôi cũng sẽ tiếc lắm, nhưng mà tôi muốn đổi mới một chút, vậy nên…chị cứ cắt đi.



Cô nhân viên nhún vai một cái rồi quay qua cột đuôi tóc An Ninh lại.

Tiếng lưỡi kéo sắc bén lướt qua sau gáy, cô có thể cảm nhận được tóc

mình giờ đã đến đâu mà chưa cần nhìn vào gương. Chỉ 15 phút sau, một An

Ninh hoàn toàn mới mẻ được trưng ra trước gương, trước mặt cô giờ là một AN Ninh 22 tuổi trẻ trung, năng động nhưng vẫn không kém phần lịch

thiệp. Phần mái được cắt ngắn trên lông mày để lộ ra đôi mắt đẹp mê hồn, phần tóc được cắt ngắn chấm vai rồi làm xoăn hơi gợi song khá lạ. An

Ninh tỏ vẻ rất ưng ý với mái tóc của mình, cô không thuộc tuýp người

biết cách chăm chút cho tóc nên một mái tóc ngắn đơn giản sẽ giúp cô dễ

chẵm sóc hơn.



-Kiểu tóc này rất hợp với chị, mắt của chị đẹp như vậy, chỉ cần thoa một chút phấn và son, trông chị sẽ rất đẹp.


An Ninh vẫn còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô nóng

bừng và đỏ dần lên, không khí càng trở nên nóng nực và càng lúc càng

đông người. Cậu cầm tay cô dắt ra phía ngoài, gần bể bơi. Không khí

thoáng đãng, không ồn ào, không nồng mùi rượu khiến An Ninh dễ thở hơn.

Cậu khoác chiếc áo của cậu lên vai cô rồi đưa cho cô một chiếc dĩa.



Cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái

như thế, cô ngồi xuống ăn ngon lành miếng bánh trước ánh nhìn trìu mến

của Thiên Thành.



-Ngon không?



-Ngon lắm.



-Em có muốn uống gì không? Anh lấy cho em một ly nước mát nhé.



-Em ổn mà, không sao đâu.



Cậu xốc chiếc áo khép kín nó lại để gió không khiến An Ninh thấy lạnh,

ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn cô ăn bánh, thỉnh thoảng lại mỉm cười một

cách ngô nghê.



-Sao anh cứ nhìn em vậy? mặt em dính gì sao?



-Không, chỉ là anh chưa bao giờ thấy em ăn ngon miệng như vậy, dường như em đang rất vui.



-Uhm, em đang rất vui, có thể là do tác động của rượu nhưng thật tốt khi nó khiến em vui như vậy.



-Có muốn một ly nữa không?



-Không, em sẽ say nếu uống một ly nữa,….mặc dù nó rất ngon.



Cậu xoa đầu An Ninh, tiếng nhạc của điệu Van văng vẳng từ căn phòng dự

tiệc, không khí dần trở nên lãng mạn hơn. An Ninh ngân nga theo điệu

nhạc, đôi tay cô đu đưa theo tiếng nhạc rồi cô kéo cậu lên cùng

nhảy….Mọi thứ như đang bay bổng trên mây, cô loạng choạng đến suýt

ngã…nhưng rồi cảm giác ngâng ngâng nay bổng của đôi chân khiến cô ngạc

nhiên, cô phát hiện ra chân mình không chạm đất, cậu đang bế cô lên,

cùng đu đưa theo điệu nhảy.Cô cười lớn, tiếng cười vang lên giòn tan. Cô ôm lấy cậu, cái ôm mà cô đã không làm suốt hơn hai năm qua. Ngay lúc

này đây, cô cần một người đàn ông có thể nương tựa, cần một người vuốt

ve và ôm cô thật chặt. Có lẽ cô đã quá say để biết mình đang làm gì,

nhưng cô không sợ gì cả, cô vẫn ôm người đang ôm cô, ôm trong hơi men

và niềm vui mà men rượu mang lại cho cô.