Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 44 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
An Ninh tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, cô loạng
choạng đứng giậy bước ra khỏi giường. Rượu làm đầu cô đau như búa bổ, cô với lấy chiếc áo khoác lên người rồi mở cửa bước ra phòng khách. Thiên
Thành vẫn đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, cái dáng ngủ vẫn còn khó
khăn nhưng cũng đã ngon giấc hơn trước. An Ninh đứng dựa người vào cửa
ngắm nhìn cậu, nếu năm xưa Thiên Bảo cũng như cậu thì tốt biết mấy, cậu
luôn biết lo lắng cho người khác, không bao giờ đi quá giới hạn và luôn
khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Chiếc áo cô đang mặc nồng nặc
mùi rượu, cô hầu như không còn nhớ gì về những chuyện xảy ra tối hôm
qua. Mọi thứ mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không thể xâu chuỗi nó
lại.
Cậu cựa mình tỉnh giấc, ánh mắt cậu bắt gặp cô đang nhìn, cái nhìn thật trìu mến, cậu khẽ mỉm cười ngồi dậy.
-Em ngủ ngon chứ?
-Uhm….
-Có đau đầu không?
-Một chút.
-Anh đi pha nước cho em tắm nhé.
-Em tự làm được.
-Vậy anh đi chuẩn bị quần áo cho em. Hi vọng đồ của anh không làm em thấy khó chịu.
-Thiên Thành ah, tối hôm qua…em có làm gì quá đáng không?
Cậu đi chậm chậm trên con đường dài vắng người, không khí dần trầm xuống khi An Ninh đã chìm vào giấc ngủ, cô ngủ ngon lành trên lưng cậu. An
Ninh mãi mãi sẽ không thuộc về cậu thật sao? Cái bóng của Thiên Thành
quá lớn, nó bám chặt, đeo đẳng trong tim An Ninh như một liều thuốc độc. Ngậm ngùi nhìn mọi thứ trôi qua, từng dòng xe lao vun vút, từng chiếc
lá rơi nhẹ theo chiều gió qua mòng mòng trên đường. Lòng cậu rơi vào mê
cung không lỗi thoát, không biết đi đâu,về đâu, khi tình yêu cậu dành
cho cô ngày càng lớn.
……………..
Cậu mở cửa phòng bước vào khi nhìn thấy An Ninh đang đứng pha trà cạnh
chiếc bàn gần chiếc gương lớn. Cô đang mặc chiếc áo somi của cậu, nó quá dài và rộng so với thân hình bé nhỏ của cô để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, mái tóc ngắn ngang vai vẫn còn hơi ướt.
-Em lau khô tóc đi không cảm lạnh đó- Cậu vừa nói vừa chùm lên đầu cô
một chiếc khăn bông to.-Anh đã nhờ phục vụ giặt ủi bộ đồ của em, chắc
khoảng 45 phút nữa là họ sẽ mang tới phòng.
An Ninh mỉm cười rồi đưa cho cậu một tách trà nóng, sau bao nămtrình độ
pha trà của An Ninh vẫn không ái sánh được. Cậu nhâm nhi tách trà trên
tay con An Ninh đang ngồi nhìn ra cửa sổ.
-Em đang nghĩ gì vậy, An Ninh?
-Em đang nghĩ tới ba em…không biết giờ ông sống ở đâu và sống có tốt không. Có được ngủ ngon giấc không? Có được mặc ấm không?
-Đã lâu lắm rồi nhỉ? Từ khi em tới Nhật em chưa gặp gia đình mình phải không?
-Em đã tìm họ nhiều năm qua nhưng không thấy, càng tìm càng không thấy.
Giờ đây em chỉ mong họ ở một nơi nào đó được an toàn, được sống vui vẻ
là em đã vui lắm rồi.
Cậu vỗ nhẹ lên vai cô như một lời an ủi. An Ninh không khóc, cô chỉ lặng ngồi nhìn ra phía cửa sổ nơi những hạt mưa đang hắt nhẹ lên khung cửa
kính. An Ninh giờ đã mạnh mẽ hơn trước, trái tim cũng trai sạn theo năm
tháng. Nhiều lúc cậu không thích sự mạnh mẽ của cô, cô không còn khóc
lóc tựa vào vai cậu như trước, cuộc sống giờ đây còn quá nhiều thứ khiến cô phải lo lắng bắt buộc An Ninh phải thay đổi bản thân để có thể thích nghi với cuộc sống.