Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 64 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
Mọi thứ trong Lưu Đông đang dần trở nên hỗn loạn giá cổ phiếu giảm mạnh,
báo trí đăng bài xùm lum, phóng viên đứng đầy cửa chính của công ty. Mọi thứ chưa kết thúc nhưng nó cũng ảnh hưởng lớn đến bộ mặt của công ty.
-Thưa giám đốc, có chuyện lớn xảy ra rồi.- Vị thư ký hốt hoảng.
-Lại còn chuyện gì nữa?
-Các cổ đông đang bán hết cổ phần, vị cổ đông lớn nhất của chúng ta ở
Nhật cũng đang bán ra rất nhiều. Hai ngày trước ông ta mua vào rất
nhiều, cuối phiên hôm qua là 15%. Nhưng theo thông tin tôi tìm hiểu được thì 5% cổ phần của ông ta đã được chuyển nhương qua cho cô Quách An
Ninh là chủ tịch tập đoàn M.
-Cái gì? tại sao lại như vậy? Tại sao con nhỏ đó lại có được cổ phần của Lưu Đông?
-Và hơn nữa….cô ta đã đầu tư toàn bộ vào đầu tư Lưu Đông.
-Nó định làm gì? Chúng nó định hợp sức với nhau để lật đổ ta ư?
-Hiện tại cậu Hai đã có trong tay 8,2% cổ phần.
-Kệ nó, nó muốn tách thì cũng phải thông qua hội đồng cổ đông vào cuối
tuần này, 8,2% ta không tin là nó có thể tách ra khỏi ta một cách dễ
dàng như vậy.
-Theo tôi được biết, một vài cổ đông của chúng ta đang chuyển qua đầu tư cho tập đoàn M, họ hầu như bán hết cổ phần, hiện tại giá cổ phiếu của
chúng ta đang xuống rất thấp còn tập đoàn M lại đang ở ngưỡng rất cao.
Tình hình này tôi nghĩ bà nên mở cuộc họp báo giải thích với giới báo
trí, hơn nữa trong cuộc họp đại cổ đông, bà nên có đối sách rõ ràng, nếu không cứ với đà này sẽ không ổn một chút nào.
-Tôi biết rồi, chuẩn bị mở họp báo đi, hủy hết đơn hàng vừa rồi chưa?
-Dạ rồi, hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì bên sở pháp lý cũng như bên thanh tra. Nên tôi đã nhanh tay hủy hết tất cả lô hàng và bịt mọi đầu
mối từ phía bên kia, đảm bảo sở thanh tra sẽ không thể điều tra được gì.
-Tốt, vậy cứ theo ý của cậu mà làm.
-Vậy còn về cậu Thiên Bảo?
-Kệ nó, nó bị con hồ ly đó làm cho mê muôi rồi, cứ đợi xem đại hội cổ đông này nó làm được gì?
Chap:
An Ninh bước vào thang máy, công việc của ngày hôm nay dường như rút hết toàn bộ sinh lực của cô. Cô sẽ về nhà tắm một cái rồi uống một ly rượu
trước khi chìm vào giấc ngủ. Không biết từ khi nào, nếu cô không có thứ
men mạnh đó thì cô không thể ngủ nổi.
cái. Cô đẩy cậu ra rồi đứng dậy nhưng cậu đã giằng được rồi cậu ghì cô
xuống hôn cô một cách thô bạo. An Ninh càng né thì Thiên Bảo càng tấn
công mạnh hơn. Rồi cô buông xuôi nhưng cậu lại dừng ở đó, cậu ngồi dậy
chống tay lên chán.
-Anh xin lỗi, anh không biết mình đang làm gì nữa, anh thực sự xin lỗi.-Nói rồi cậu cầm áo định ra về.
-Anh đi đâu vậy?
-Em ngủ đi, xin lỗi vì đã làm phiền em.
-Đừng đi.
Cậu ngỡ ngàng khi nghe thấy câu nói nhỏ nhẹ ấm áp đó của An Ninh. Cô đến bên trước mặt cậu đặt tay lên gương mặt cậu, cậu cũng nhẹ nhàng nắm lấy nó rồi hôn nhẹ lên lòng bàn tay, mu bàn tay rồi cổ tay.
-Anh đã tự hứa với lòng mình là sẽ chân trọng em khi em quay lại. Anh đã rất hối hận khi gặp được một người yêu anh và anh cũng rất yêu cô ấy.
Anh hối hận vì hai năm trước anh không phát hiện ra sớm...thì ra tình
yêu thực sự của anh chính là em. Nhưng mà anh đã không biết chân trọng
nó, giây phút gặp lại em anh ý thức được rằng niềm vui trong lòng cứ
trực trào ra, anh rất muốn biết người từng bị anh làm tổn thương giờ
sống có tốt hay không? Anh phát hiện ra...thì ra em rời khỏi Lưu Đông,
rời khỏi anh là hoàn toàn chính xác. Em xem em đi, bây giờ em tự tin như vậy AN Ninh có sức hút như vậy, vui vẻ như vậy,không cần cần anh nữa
rồi. Nhưng lúc nãy nhìn thấy em bởi vì anh mà lo lắng, khẩn trương thì
anh mới nhận ra rằng suốt những năm qua em không hề thay đổi, chỉ là vì
trước kia anh chưa bao giờ hiểu em, chưa từng biết về em, chưa từng học
cách yêu thương, chân trong em một cách thực sự.
Anh Ninh gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má Thiên Bảo.
-Anh có biết không? mấy năm nay em rất cố gắng để làm một Quách An Ninh hoàn mỹ, nhưng đối khi em vẫn là một cô bé An Ninh biết sợ hãi,biết
nhu nhược, nhất là khi đối diện với anh.
-Đối diện với anh? Đối diện với anh em chỉ có cảm giác thù hận, chán ghét, chỉ như cái gai trong mắt em.
-Tại sao em lại chán ghét anh? Tại sao em lại thù hận anh? Em không
chán ghét anh, không thù hận anh, cũng không sợ anh....chỉ là...chỉ
là.... em...em...chỉ muốn là cô hầu gái bé nhỏ của anh, của riêng anh mà thôi.
Thiên Bảo ôm chặt An Ninh vào lòng, cậu cảm thấy mãn nguyện khi nghe
được những lời nói từ đáy lòng của An Ninh. Phút chốc ấy mọi thứ dường
như không có giới hạn, chỉ có tình yêu cháy bỏng giữa hai người với
nhau, một nam và một nữ. Học trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, niềm
đam mê và sự khao khát.