Đời Người Bình Thản

Chương 83 : Hôn lễ (2)

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Mạnh Tuệ thấy cô gái kia hung hăng như vậy, vẫn không dám tin những gì nghe được: “A Lương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Dựa vào cái gì mà cô gái này đến đây làm loạn? Giữa anh và cô gái này thật sự có quan hệ gì hay không?”



Thật sự trên đời có những lúc phụ nữ rất ngu ngốc, có một số việc bày ra trước mắt mà còn không nguyện ý tin tưởng, vẫn một mực cho rằng đàn ông không hề phụ bạc, đều là do người khác nói dối chỉ có lời của người đàn ông mới là thật.



“Thật sự, không hề có một chút quan hệ.” Ngô Lương giơ ngón tay chỉ lên trời thề thốt.



“Ngô Lương, thế đây là gì?” Khóe miệng cô gái kia nhếch lên nở một nụ cười châm biếm, từ trong túi xách lấy ra một xấp ảnh đưa cho mọi người: “Tất cả mọi người đều đến xem một chút, đây là hình chụp một nhà ba người chúng tôi.”



Con người là động vật hiếu kỳ, huống chi thể loại chuyện này mọi người thích nghe nhất. Nghe được câu nói này mọi người liền chạy đến xem ảnh, tin tức chấn động lần này khiến người thì nháy mắt, người thì nhìn trộm bọn họ, người thì cười trộm …



Mạnh Tuệ nhìn vẻ mặt tất cả mọi người có gì đó khác lạ, đi đến cầm mấy tấm hình xem, có bức ảnh một nhà ba người ấm áp dựa vào nhau, còn có Ngô Lương thân mật ôm eo cô gái, cái gì cũng có, hình ảnh rất rõ ràng. Lần này Mạnh Tuệ muốn tự lừa gạt bản thân cũng không được, không cách nào tin tưởng trừng mắt nhìn chồng mới cưới, ngón tay chỉ vào bức ảnh hỏi: “Đây là anh đúng không?”



“A Tuệ, em nghe anh giải thích.” Ngô Lương thấy việc đã đến nước này không có cách nào có thể chống chế, không còn cách nào khác là phải nghĩ biện khác: “Chuyện của anh và cô ta là chuyện quá khứ, nhưng chính cô ta không chịu buông tha anh, muốn tiếp tục dây dưa với anh. Anh vô tội.”



“Vô tội?” Cô gái nghe được câu nói này liền tức giận: “Mấy ngày trước, buổi tối anh còn ngủ chung giường với tôi, bây giờ lại có thể nói câu như thế, anh còn có lương tâm nữa hay không?” Lại còn lừa cô ta là đi về thăm gia đình, để thuận tiện tổ chức hôn lễ. Hừ, coi cô ta như kẻ ngốc hay sao? Chuyện này cô ta sớm đã biết được chút manh mối thông qua chiếc di động của anh ta, chỉ là cố ý giả bộ làm như không biết gì mà trở về nhưng đi được nửa đường thì quay lại, chọn đúng thời điểm này để xuất hiện khiến anh ta ứng phó không kịp. Xảy ra chuyện như vậy, còn có đứa ngốc nào muốn gả cho anh ta nữa?



“Cô nói bậy.” Sắc mặt Ngô Lương nhanh chóng trở nên trắng bệch, cô gái này quỷ kế đa đoan, anh ta không nghĩ rằng cô ta còn biết được thủ đoạn này. Thật độc ác, làm thế này khiến cho anh ta mất hết danh dự, sau này không ai sẽ chịu gả cho anh ta nữa, đến lúc đó không còn cách nào khác nhà họ Ngô sẽ để cho cô ta và con gái vào cửa. Đáng tiếc, cho dù cô ta có tính toán nhiều hơn nữa thì cũng coi như làm sai một chuyện.



“Tôi nói bậy? Cô gái này, ngàn vạn lần không nên rơi vào bẫy của anh ta.” Đôi mắt cô ta láo liên, vẻ mặt chợt thay đổi: “Mỗi lần dụ dỗ lừa gạt cô gái nào đó anh ta đều dùng lời ngon tiếng ngọt, chân đạp mấy thuyền. Tôi cũng là một trong số đó, bị anh ta lừa gạt lại còn sinh cho anh ta một cô con gái, mà danh phận cũng không có, cái số tôi cũng thật khổ.”



Ngô Lương nhìn cô gái diễn trò, hối hận không kịp: “Cô im miệng, còn nói bậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát.” Không hiểu sao trước kia mỗi lần cô ta làm nũng cảm thấy rất đáng yêu? Nhưng hôm nay lại thấy thật đáng ghét.



Sắc mặt cô gái không chút thay đổi, không có chút sợ hãi ngược lại còn kiêu ngạo hung hăng: “Báo cảnh sát, anh có muốn tôi giúp anh một tay báo cảnh sát không?”



“Cô ….” Ngô Lương không biết nói thế nào cho phải, anh ta làm sao dám báo cảnh sát, đến lúc đó người mất mặt là nhà họ Ngô. Chỉ có thể bất lực nhìn về phía cha của anh ta cầu cứu. Lúc này cha của anh ta còn đang bận rộn trấn an cảm xúc của bạn bè làm ăn, người thân trong nhà không thèm đếm xỉa đến anh ta.



“Em chỉ muốn biết đứa nhỏ này có phải con của anh hay không?” Sắc mặt Mạnh Tuệ trắng bệch, lúc này cô chỉ muốn xác nhận chuyện này. Ngày hôm qua trong lòng còn tràn đầy mơ ước về cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, vậy mà giờ đây tất cả đều đã bị phá hủy. Cô không có cách nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện chồng mình lại có một đứa con riêng lớn như vậy, dù sao chuyện hôm nay xảy ra trước mặt bao nhiêu người, thể diện mất hết nhưng vẫn muốn biết rõ ngọn nguồn.



“Không phải, A Tuệ.” Ngô Lương hận không thể đuổi hết đám người này đi: “Cô ta là gái quán rượu, chỉ biết dựa vào đàn ông kiếm tiền bằng việc uống rượu và lên giường. Anh chỉ uống mấy ly rượu nên trúng bẫy của cô ta, cô ta hôm nay thì tiếp người này, ngày mai thì tiếp người khác, cha của đứa nhỏ này anh đoán chắc cũng không biết là của ai, cô ta chỉ muốn đổ thừa lên người anh thôi.”


Mấy người đang nói chuyện, bà nội Mạnh tuổi đã cao nghe được mấy từ li hôn cũng kịp phản ứng lao vọt đến bên cạnh cô gái vung tay hướng về phía cô gái đấm một đấm: “Đồ đê tiện, lại dám cướp chồng của A Tuệ nhà chúng ta, đánh chết cô đồ hồ ly tinh này, đánh chết cô.”



Cô gái kia cũng không cam chịu yếu thế, một bên xoay tay lại vừa nói: “Ơ, tự nhiên bà già ở đâu chạy đến, thật là không nói đạo lý.” Thật ra, bà nội Mạnh đã lớn tuổi nên tay cũng không có nhiều sức, chỉ có điều cô gái kia một tay còn ôm đứa bé gái nên chỉ có thể dùng cánh tay còn lại chống cự, đánh lại một cái hòa nhau.



Mạnh Ngọc Cương và bác cả Mạnh chỉ sợ bà nội Mạnh chịu thiệt, vội vàng chạy đến khuyên giải nghĩ cách kéo họ ra.



Bà nội Mạnh tuy đã lớn tuổi nhưng không chịu lùi bước, không để ý đến các con can ngăn, cả người lao đến cô gái kia túm tóc giật. Cô gái kia mặc dù còn trẻ nhưng cũng bị bà nội Mạnh làm cho luống cuống chân tay, đứa bé trong tay cô gái bị ngã xuống đất, đôi tay không còn vướng bận gì, không cam chịu yếu thế liền đánh trả lại.



“Mẹ, đừng đánh.” Mặc dù bác cả Mạnh cũng rất muốn đánh cho cô gái này, nhưng nhiều người ở đây như vậy, bác cả Mạnh cũng ngại không tiện ra tay. Cho nên ngoài miệng thì khuyên nhưng tay thì không động đậy, còn giúp bà nội Mạnh ngăn cản cô gái kia giúp bà nội Mạnh rảnh tay đánh cho cô gái kia một trận.



Mạnh Ngọc Cương muốn ngăn cản kéo bà nội Mạnh ra nhưng mấy chị em lại cố ý hay vô tình ngăn cản ông.



“Đánh chết đồ đê tiện này.” Bà nội Mạnh vừa đánh vừa mắng, trong miệng liên tục chửi mắng không ngừng.



“Bà già đáng chết, bà mới là đê tiện, cả nhà bà mới là đê tiện.” Hai người vật lộn đánh nhau loạn cả một góc, vô cùng thảm thiết, mấy chị em nhà bác cả Mạnh còn nhân cơ hội ra sức đấm đá cô gái kia.



Ngược lại, Mạnh Ngọc Cương không xen vào được, sốt ruột đứng dậm chân, chuyện vui đang yên đang lành sao lại biến thành như thế này. Chuyện gì đang xảy ra đây?



Đang đánh hăng say, tự dưng thân thể bà nội Mạnh mềm nhũn, cả người trượt ngã xuống đất.



“Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi.” Không biết là giọng nói của người nào mà chói tai như vậy. Mấy người đang đánh nhau đều dừng lại, sững sờ nhìn bà nội Mạnh đang nằm trên mặt đất.



Mạnh Ngọc Cương chạy đến đỡ bà nội Mạnh: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Làm sao?” Hình như không đúng, tái ao gọi mãi mà không có phản ứng, không hề nhúc nhích.



Những người khác phản ứng kịp vây quanh, mồm năm miệng mười kêu la.



Mạnh Ngọc Cương gọi mấy câu không được, lập tức ôm bà nội Mạnh chỉ huy mọi người: “Đều tránh ra, anh cả nhanh đi lấy xe, chúng ta đưa mẹ đến bệnh viện.”



Mọi người thấy tình hình không ổn, vội vàng đi theo.