Đời Người Bình Thản
Chương 85 :
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Hai ngày sau, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương bận bịu lo tổ chức tang lễ, từ việc lớn đến việc nhỏ đều do hai vợ chồng bọn họ thu xếp, tiền tổ chức tang lễ cũng là do hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương bỏ ra.
Bác cả Mạnh chỉ biết ngồi một chỗ ngẩn người, Quý Tú Mai trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi, nhưng mọi việc thì không hề tham gia xử lý. Ngay cả tiền cũng không đưa ra một đồng, hỏi bà ta vấn đề gì, bà ta cũng không thèm để ý tới chỉ ngậm miệng giả câm.
Mạnh Tuệ thì cả ngày kìm nén nước mắt, trong suốt thời gian tổ chức tang lễ Ngô Lương không hề xuất hiện, ngay cả người nhà họ Ngô cũng không có một ai đến.
Ngay cả Mạnh Quân là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh phải đến ngày hôm sau mới về nhà, đưa tiễn bà nội Mạnh một đoạn đường rồi vội vàng đi luôn.
Tang sự làm xong xuôi, bạn bè, người thân đã về hết chỉ còn lại mấy chị em trong nhà và gia đình Mạnh Yên một nhà ba người đều ở lại.
Mạnh Ngọc Cương mệt mỏi nhắm mắt lại ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hai ngày qua ông không hề được ngủ một chút nào.
Mạnh Yên cũng mệt mỏi dựa vào người Lý Thiến, mắt cũng có chút sưng đỏ. Đặt vào trường hợp lần này, dù cô không muốn khóc cũng phải tự véo vào đùi mình để ép phải khóc. Không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy sẽ bị người khác cho là con cháu bất hiếu. (Ốc tiêu: Thương em quá, híc.)
Cô cả Mạnh cầm quyển sách đi đến ngồi bên cạnh Mạnh Ngọc Cương nói: “Ngọc Cương, đây là tiền phúng viếng của bạn bè, anh em trong họ, anh muốn xử lý thế nào?”
Theo phong tục ở vùng này, việc tổ chức tang lễ còn long trọng hơn so với việc tổ chức hôn lễ. Ngoại trừ bạn bè bên ngoài, anh em trong họ, mỗi nhà trong thôn đều phải qua phúng viếng không thể vắng mặt. Mà mỗi người đều phải cho một chút tiền lo việc lễ tang, số tiền cũng không hề nhỏ, tất nhiên sau này cũng cần phải đáp lễ lại.
Hôm nay, cô cả Mạnh có nhiệm vụ duy nhất chính là ghi sổ, số tiền mọi người phúng viếng bao nhiêu đều được ghi vào sổ này.
Quý Tú Mai nghe thấy vậy, hai ngày qua làm người câm cũng không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên: “Tất nhiên tất cả số tiền này là của nhà tôi.”
Sau khi bà nội Mạnh xảy ra chuyện, bà ta không chịu ra mặt. Rõ ràng là dâu cả lại không chịu lo chuyện gia đình, giống như chỉ là họ hàng xa mặc kệ tất cả.
“Tại sao?” Kể từ giây phút mẹ ông ngã xuống, ông đã phải kìm nén tức giận. Ngay cả trong mấy ngày tổ chức tang lễ, anh cả và chị dâu mặc kệ mọi chuyện không thèm quan tâm đã khiến cơn tức giận này của ông càng ngày càng lớn. Nhưng vì muốn chôn chất mẹ cho mồ yên mả đẹp nên ông nhẫn nhịn, bây giờ nghe Quý Tú Mai nói như thế, cơn giận này cũng không nhịn được nữa.
Mạnh Ngọc Cương không quan tâm đến số tiền này, nhưng ông không muốn bọn họ tự dưng được hưởng lợi. Khi cần đưa tiền thì không nói câu nào, đánh chết cũng không chịu bỏ ra một đồng, vậy mà bây giờ xử lý liên quan đến tiền bạc thì lại chủ động đòi hỏi. Lúc đó, nếu vợ chồng bác cả Mạnh chịu bỏ ra một chút tiền hoặc khách khí nói mấy câu thì bây giờ ông sẽ không tức giận đến vậy.
“Ngọc Cương, chú nói vậy là ý gì? Đậy là tiếng người sao?” Sở trường giỏi nhất của Quý Tú Mai chính là càn quấy, nhắm mắt nói mò: “Những năm qua, mẹ đều ăn uống, sinh hoạt ở nhà chúng tôi, tất cả chi tiêu đều là do nhà chúng tôi bỏ ra, số tiền hôm nay đương nhiên phải là của nhà chúng tôi.” Bà ta nói với khí thế hùng hồn, dường như đã quên chuyện xảy ra lúc trước.
Bây giờ trong suy nghĩ của Quý Tú Mai quan trọng nhất là loại bỏ cô gái kia đi, không để cho cô ta cướp được chồng của con gái bà ta. Những vấn đề khác bà ta không muốn nghĩ đến hay nói cách khác không muốn lo lắng. Bà ta cho rằng những gì bà ta làm là chính xác nhất, ý kiến và nhận xét của người khác đều không quan trọng.
Vẻ mặt của Mạnh Tuệ giống như bị kim đâm, sắc mặt trắng bệch: “Gia đình họ Ngô không thiếu cháu trai, cháu gái.” Ngay cả con gái riêng cũng đã có rồi, nói không chừng còn có nhiều đứa con riêng của những người đàn bà khác nữa. Cô không thể chấp nhận được chuyện này, cô luôn một lòng cho rằng cả đời có thể dựa vào chồng cô, nhưng anh ta lại là người có tâm tư không trong sạch, trong ba ngày qua chuyện xảy ra đã khiến cô từ một người đang ở trên đỉnh của hạnh phúc bị rơi xuống đáy vực thẳm. Vậy mà mẹ cô lại muốn để cô sống ở dưới đáy vựa thẳm đó không cho cô bước ra ngoài.
“Sinh con hoang bên ngoài có thể nhận về nhà được sao?” Quý Tú Mai ra sức mắng người không chút ngừng nghỉ: “Lại nói ai biết được đó có đúng là con của cậu ta hay không? Con chỉ cần sinh cho nhà họ Ngô cháu trai đích tôn, về sau con muốn có cái gì sẽ có cái đó. Sẽ không sợ những đứa con hoang kia lấy đi một phần tài sản của nhà họ Ngô.”
Nghe được mấy câu nói này, tất cả mọi người ở đây không thể tưởng tượng nổi nhìn Quý Tú Mai, ngay cả hai mẹ con Lý Thiến đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng trợn to hai mắt. Không thể nào tin được đến bây giờ mà bà ta vẫn còn có ý định kiếm tiền từ nhà họ Ngô, không phải thần kinh bà ta có vấn đề rồi đấy chứ?
Căn bản Mạnh Tuệ không muốn nghe đến những thứ này, khổ sở cầu xin: “Mẹ, vì tương lai của con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, thật sự con không thể chịu được việc cùng Ngô Lương sống chung một nhà được.”
“Con gái ngốc, con bị làm sao vây? Có phải hai ngày nay có người nào nói chuyện chế nhạo con? Đừng sợ, bọn họ đang ghen tỵ với con nên nhân dịp này tìm cách phá hoại.” Quý Tú Mai luôn cảm giác bà ta được như vậy là rất tốt.
“Mẹ, đem sính lễ trả lại đi.” Mạnh Tuệ nhắm mắt lại, quyết định muốn ly hôn. Cô hy vọng mẹ cô có thể chấp nhận: “Số tiền kia sau này con sẽ cố gắng làm việc tận lực bù đắp lại cho mẹ.”
Mấy ngày qua, cho dù cô đã bịt kín lỗ tai, nhắm mắt lại vẫn có thể nghe được mọi người bàn tán cùng chế giễu từ tất cả các ngóc ngách, nói cô ham hư vinh, nói cô hại chết bà nội Mạnh, nói sau này cô sẽ gặp báo ứng, cái gì cũng có. Mỗi một câu đều như lưỡi dao đâm vào tim cô không ngừng chảy máu.
Mỗi lần Quý Tú Mai nghĩ đến việc phải trả lại toàn bộ sính lễ kia, trong lòng không cam tâm hét lên: “Bù đắp? Bù đắp thế nào? Số tiền kia cả đời con kiếm chưa chắc đã có. Con đừng tiếp tục điên rồ.”
“Coi như vì hạnh phúc của con mà suy nghĩ lại, đồng ý với con đi. Thật sự con không có biện pháp nào có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà có thể tiếp tục sống chung với Ngô Lương.” Trong lòng Mạnh Tuệ hiểu rất rõ, nếu mẹ cô không trả lại sính lễ thì chuyện ly hôn là điều không thể. Còn nếu trả lại toàn bộ đồ sính lễ có lẽ nhà họ Ngô sẽ đồng ý buông tha.
Ngô Quốc Đống không phải là người hiền lành, có thể lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm qua đều là người có chút bản lĩnh. Chỉ có mẹ cô là ngây thơ cho rằng tất cả mọi việc đã nắm trong lòng bàn tay.
“Con bé này, tại sao mẹ nói thế nào mà con cũng không nghe? Thật là.” Quý Tú Mai không tìm cách khuyên nhủ Mạnh Tuệ nữa, bà ta đứng dậy nói: “Mẹ sẽ gọi điện cho A Lương đến đây đón con về.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Lời của tác giả: Ai có bà mẹ như thế này thì đúng là bi kịch suốt cuộc đời …