Đời Người Bình Thản

Chương 87 :

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Sắp đến trưa rồi mà Mạnh Yên vẫn còn nằm im trong chăn không nhúc nhích,

thật sự cô muốn được ngủ nướng không phải dậy. Trong nhà rất yên tĩnh,

cha mẹ cô không ở nhà sao? Vậy mà cũng không có gọi cô rời giường?



Vừa nghĩ đến đây, chuông điện thoại reo lên, Mạnh Yên bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà.



Diệp Thiên Nhiên nghe được âm thanh mơ hồ của Mạnh Yên qua điện thoại: “Tiểu Yên, em dậy đi, anh đang ở dưới lầu chờ em.”



Mấy ngày qua, mặc dù anh và cô không hề gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc qua điện thoại.



Thật sự, Mạnh Yên không muốn rời giường: “Để cho em nghỉ ngơi một ngày thoải mái đi, mệt quá.”



Tang lễ của bà nội Mạnh khiến cô rất mệt mỏi, ăn không ngon ngủ không yên,

đã vậy còn buộc phải chứng kiến cảnh gây gổ tranh cãi của người lớn.



Thật ra vào thời điểm này Diệp Thiên Nhiên không muốn tranh cãi nhiều với

cô, nhưng thật sự không có còn cách nào khác: “Cha anh muốn gặp em, mau

dậy đi.”



“Hẹn cha anh hôm khác đi.” Mạnh Yên miễn cưỡng rúc đầu vào trong chăn.



“Tiểu Yên, tối nay cha anh phải bay rồi, không có nhiều thời gian.” Giọng nói của Diệp Thiên Nhiên rất bất đắc dĩ, nếu không có người đến đón tiếp

cha anh, sợ rằng đợi không được nên lúc này mới muốn gặp cô. Có điều may mắn là có rất nhiều người đã nói không ít lời hay ý đẹp về Mạnh Yên.



Thật sự Mạnh Yên không muốn đi, nhưng không có biện pháp nào, cô không muốn Diệp Thiên Nhiên bị thất vọng.



Mạnh Yên quyết tâm đứng dậy, rửa sạch mặt, chọn một bộ trang phục nhìn trông rất khả ái đáng yêu, áo khoác lông dê, trang điểm nhẹ nhàng. Cô đứng

chuẩn bị cho đến khi cảm thấy hài lòng mới bước ra khỏi cửa phòng.



Cô nhìn trong nhà trống không, giống như trong nhà không có người nào. Kỳ

lạ, ngày xuân đẹp vậy cha mẹ cô sao không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đi

đâu rồi?



Cô đi về phía bàn cơm nhìn thấy lời nhắn của cha mẹ cô

để lại, thì ra cha mẹ cô hẹn vợ chồng Giang Hải Thiên cùng nhau đi ăn

cơm, bình thường ai cũng bận, chỉ có đến ngày lễ tết thì bọn họ mới có

thời gian rảnh cùng nhau tụ họp bồi dưỡng một chút tình cảm.



Nhưng Mạnh Yên vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cha mẹ cô không gọi cô dậy đi

cùng. Mãi đến lúc xuống gặp Diệp Thiên Nhiên, nghe anh nói chuyện thì

mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Giang Hải Thiên cố ý làm như vậy để cho cô và anh có thời gian.



“Oa, mọi người đều có tính toán à?” Mạnh Yên giả vờ nổi giận, giơ quả đấm nhỏ quơ quơ trước mặt anh.



Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng hôn nhẹ cô một cái: “Đương nhiên phải tính toán kỹ lưỡng, ông bà ngoại anh thì ở cùng với mẹ anh, chúng ta lập tức đến

gặp cha anh thôi.”



Mạnh Yên có chút khó hiểu: “Không đi nhà họ Giang sao?”



“Không, chúng ta đi nội thành.” Diệp Thiên Nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ đưa cho cô: “Trước tiên, em ăn tạm chiếc bánh này lót dạ.”



Mạnh Yên nhận lấy chiếc bánh: “Có phải cha anh rất hung dữ không? Nếu cha anh mắng em thì biết làm thế nào?”


nhất định không chịu đi, nhất quyết quay về học ở trường quân đội tại

thành phố S, con trai ông nhất định không chịu nói rõ nguyên nhân. Ông

có thể không đoán ra được hay sao? Vì cô gái này mà con trai ông ném bỏ

tất cả những gì ông và vợ ông đã chuẩn bị, đây coi là cái gì? Con trai

như vậy quá không hăng hái, không phải là con trai của Diệp Trung Hoa

ông, nói ra cũng quá mất mặt.



Nhưng ông cũng không có cách nào

thuyết phục được con trai của ông, tuyệt thực, con trai ông cũng quá bản lĩnh, dám uy hiếp cả cha mẹ. Đến cuối cùng tuy rằng không kiên trì

thuyết phục được con trai, nhưng trong lòng lại nhận định ngọn nguồn của tất cả chuyện xảy ra đều là do cô gái có tên là Mạnh Yên, đối với cô

gái đó căm hận đến xương tủy, một lòng cho rằng đó là một cô gái đa tâm

quỷ kế, cô gái đó quấn quýt con trai ông nhất định là vì coi trọng gia

thế và bối cảnh nhà ông mà thôi. Một cô gái như vậy ông đã gặp nhiều

rồi.



Lần này đến thành phố S, mục đích duy nhất chính là làm cho

cô gái này từ bỏ Diệp Thiên Nhiên, chỉ cần cô nói ra bất cứ điều kiện gì ông cũng sẽ đáp ứng để giúp con trai ông thanh tỉnh đầu óc.



Cho

đến bây giờ, khi đã gặp rất nhiều thuộc hạ cũ của ông, nhìn thấy rất

nhiều việc thực tế, nghe được rất nhiều người khen cô. Lần đầu tiên ông

cảm thấy rất mê muội, làm thế nào mà cô gái trong tưởng tượng của ông

với cô gái thực tế này lại không giống nhau, tất cả những gì cô gái này

làm đơn thuần chỉ là muốn giúp đỡ người khác, cũng không giống như có

tâm cơ hay mục đích gì khác. Trên tất cả chính là mọi người phải nhìn cô với một con mắt khác, không thể nào tin nổi năm nay cô gái mới vừa tròn hai mươi tuổi, suy nghĩ kỹ một chút có thể thấy khi cô thành lập công

ty thiết kế này thì lúc đó cô mới có mười bảy, mười tám tuổi, vậy mà là

một cô gái bình thường hay sao? Nếu như tất cả những thứ này đều xuất

phát từ ý muốn ban đầu của cô gái, thì cô gái này đúng là người vô cùng

rộng lượng, có trái tim vô tư lương thiện. Nếu như thực sự không hề tầm

thường, vậy chuyện con trai ông thích cô gái như thế thì ông có thể hiểu được. Nhưng muốn làm con dâu nhà họ Diệp cũng không thể đơn giản như

vậy … Ông cần phải cố gắng quan sát, nghiên cứu tỉ mỉ.



Diệp Thiên Nhiên bị chặn nói không lên lời, anh sợ. Anh sợ cha anh sẽ nói những

lời làm tổn thương Mạnh Yên, anh sợ khi Mạnh Yên tức giận sẽ không cần

anh nữa. Cha anh thì giống như lão hồ ly, ma mãnh bới móc đến tận tâm

can người khác rất thuận lợi. Mặc dù, Mạnh Yên rất thông minh nhưng cũng chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi, dù thế nào đi nữa cũng không

phải là đối thủ của cha anh.



Diệp Trung Hoa không nói nhiều lời đứng dậy đi đến thư phòng, Mạnh Yên vội vàng đuổi theo.



“Tiểu Yên.” Diệp Thiên Nhiên nóng nảy nắm lấy bàn tay cô: “Bất kể cha nói

những gì, em không cần để trong lòng, chỉ cần nhớ tới anh nhiều hơn,

được không?”



Bàn tay Mạnh Yên bị nắm đến đau, có thể nhận thấy mồ hôi bàn tay anh túa ra, trong lòng thấy mềm nhũn: “Anh yên tâm.” Vì anh nên cô cũng thấy dũng cảm hơn một chút.



“Em cứ bình thường, đừng quá tranh luận với cha anh.” Anh vẫn là cảm thấy không yên lòng.



Mạnh Yên không biết nên khóc hay nên cười, anh đang nói gì vậy.



Diệp Trung Hoa sắc mắt nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ, đúng là không có tiền đồ.