Đời Người Bình Thản

Chương 88 : PK [1]

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Diệp Trung Hoa

ngồi ở trên ghế cách cô mấy bước: “Mạnh Yên đúng không, chú trực tiếp

gọi tên cháu, không ngại chứ.” Giọng nói rất khẳng định.



Trong

lòng Mạnh Yên rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói gì? “Không ngại.” Kéo

một cái ghế tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống. Dù như thế nào đi nữa khí thế cũng không thể thua, lại nói nhà họ Ân cũng coi như là sân nhà của

cô. Cô không cần thiết phải sợ hãi rụt rè.



Ông ấy cũng chỉ là nói cho cô biết một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến của cô. Có phải

những người ở địa vị cao lâu năm đều có cái tật xấu này hay không? Trong lòng cô có chút suy đoán ác ý.



Diệp Trung Hoa vẫn nhìn biểu hiện của cô, tự nhiên không luống cuống, rất ít người ở trước khuôn mặt lạnh lùng của còn có thể tự tại như vậy. “Cháu nghĩ như thế nào đến việc

quân nhân giải ngũ đi làm công nhân?”



Ông ta cảm thấy kỳ quái

nhất đúng là điểm này, người bình thường không tiếp xúc với cái quần thể này, đối với quân nhân giải ngũ cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Mà

cô tuổi còn nhỏ như vậy, dù là bị Diệp Thiên Nhiên ảnh hưởng, cũng không tích cực ủng hộ như thế.



Mạnh Yên sửng sốt một chút, cô không

biết ông ta sẽ hỏi cái này, cô cho là ông ta sẽ dứt khoát buộc cô rời xa Diệp Thiên Nhiên, nói không chừng còn sẽ giống như trên những mẫu phim

trên TV cho điều kiện buồn nôn gì đó. Suy nghĩ một chút thành thật trả

lời: “Thật ra thì cũng không toàn là chủ ý của cháu, chủ yếu là đối với

Thiên Nhiên và chú Ân có điểm quan trọng, bọn họ đối với những bộ đội đi ra từ quân nhân rất có cảm tình.” Cô cũng không muốn giành công, mở đầu lúc đó vốn là ý tưởng của Thiên Nhiên, sau làm những chuyện này lại là

chú Ân.



Cô đã nghĩ đến, những người có thể làm được Chính ủy Quân khu đều là những người xuất sắc hoặc là những người lão luyện gian xảo. Trước mặt những người này, cô vẫn là nên thành thật, dùng tâm kế nhất

định là không thắng được ông ta. Chỉ có thể biểu hiện một mặt mình chân

thật ra sao, để cho ông ta thử hiểu rõ cô. Cô không làm được nhiều, chỉ

có những thứ này. Người ta vốn là đối với cô có chút thành kiến, cô lại

giở chút mánh khóe sẽ bị người vạch trần, vậy thì càng hoạ vô đơn chí.



Có một số việc Diệp Trung Hoa hiểu rất rõ, nhưng muốn nghe chính miệng cô

nói, nghe cô nói như thế nào? Có lúc biện pháp nhanh nhất để có thể hiểu một người chính là nói chuyện với nhau. “Nhưng mà cô vẫn tán thành.”



Vốn là ông ta không muốn suy đoán con người cô, trực tiếp đuổi cô đi liền

chạy lấy người. Chẳng qua là nhìn nhiều đồ đạc như vậy, cũng hấp dẫn

lòng hiếu kỳ của ông. Khó có được cùng một cô gái nhỏ nói chuyện một

chút. Nhưng mà có lẽ lúc này ông ta khôngý thức được đây là một quyết

định trọng đại có ảnh hưởngđối với tương lai, đối với tất cả mọi

người.



“Vâng, quân nhân giải ngũ vì đất nước này dâng hiến rất

nhiều, nhưng lại được quá ít.” Mạnh Yên nhàn nhạt nói qua ý kiến của

mình, cũng không tán dương mình, cũng không làm ông ta vui lòng: “Điều

cháu làm không là cái gì cả, duy nhất có thể làm là giải quyết vấn đề

nghề nghiệp cho một phần nhỏ người.”



Vấn đề này rất phiền toái,

cả nước không có biện pháp giải quyết xong vấn đề khó khăn này. Mà năng

lực của cô cũng chỉ có thể giải quyết thật rất nhỏ, thực tế lại luôn

khắc nghiệt.



Giọng điệu biểu đạt bình thản ngược lại khiến Diệp

Trung Hoa nghe rất lọt tai: “Cháu không cảm thấy những người đó quá thô

lỗ không có văn hóa sao?”
Diệp Trung Hoa nhìn cô một hồi rũ mi mắt xuống: “Vậy tình

yêu của cháu đối với A Nhiên có thể vì nó làm được đến bước nào?” Ông

muốn biết cô đối với Diệp Thiên Nhiên tình cảm có sâu đậm không? Có thể

đạt tới yêu cầu của ông hay không?



Cô gái đặc biệt như vậy ông ta chưa từng thấy qua, có lẽ cô sẽ là người vợ thích hợp nhất của con

trai. Con trai từ trước đến giờ lạnh nhạt chỉ vì chuyện tình liên quan

đến Mạnh Yên liền hành động ngu ngốc, trước kia ông ta cho rằng cô có

sức ảnh hưởng quá lớn đến con trai mình, là chuyện vô cùng không tốt.

Nhưng hôm nay xem ra, không nhất định là như vậy. Chuyện gì cũng có tính hai mặt, có lẽ sẽ là chuyện tốt không tưởng tượng được.



Lời của

cô đối với ông mà nói, cũng là xúc động không lớn không nhỏ. Không ai

trước mặt ông có thể bình tĩnh như thế dũng cảm nói ra tình cảm của

mình, không chải chuốt không uyển chuyển, không cầu làm ông ta vui lòng. Coi như ông ta không thể tán thành tư tưởng này, nhưng cũng bị rung

động.



“Trước sau không buông tay.” Đây là điều duy nhất Mạnh Yên

có thể làm: “Coi như không thích bối cảnh của anh ấy, cháu cũng sẽ cố

gắng tiếp thu. Anh ấy không thể lúc nào cũng làm bạn với cháu, cháu cam

nguyện chịu tất cả cô quạnh.” Mỗi người đối với tình yêu có cái nhìn rất bất đồng, nhưng đây chính là lý giải của cô đối với tình yêu.



“Không thích bối cảnh của nó?” Diệp Trung Hoa không muốn thừa nhận lời của cô

đối với ông ta có điều xúc động, trực tiếp nói ra một băn khoăn đối với

cô, đồng thời cũng muốn thử dò xét một hai: “Không biết có bao nhiêu

người hâm mộ nó, lời cháu nói không phải là thật tâm chứ?”



“Bối

cảnh gắn liền với anh ấy chính là phiền toái, cháu càng hy vọng anh ấy

là con của một gia đình bình thường.” Mạnh Yên xoa bóp huyệt thái dương, nhức đầu quá. “Như vậy cháu liền không cần ứng phó với rắc rối này đến

rắc rối khác đến phiền lòng. Anh ấy cũng không phải rời xa cháu, đi đến

địa phương xa xôi đầu quân làm lính.”



Nếu như có thể, cô càng hy

vọng ba mẹ của anh ấy là cặp vợ chồng nhân viên bình thường, một gia

đình bình thường vui vẻ. Mà không phải là có địa vị vinh hiển, bối cảnh

vinh quang, những thứ kia không có ý nghĩa đối với cô.



Cô càng

muốn sớm chiều được ở chung, sinh sống với nhau, cùng nhau chia sẻ từng

ly từng tý, cùng nhau chăm sóc đứa bé của bọn họ lớn lên. Nhưng bởi vì

bối cảnh của anh, tất cả đều là ảo tưởng. Vì yêu anh, cô phải tiếp nhận

hết tất cả. Cô cũng rất bất đắc dĩ!



“Chú cùng mẹ nó cũng coi là

phiền toái?” Trong lòng Diệp Trung Hoa buồn cười, cô nhóc này nói thật

trực tiếp, cũng không vòng vo. Nhưng mà ông rất thích thái độ này của

cô. Nói chuyện qua lại, bất tri bất giác thái độ của ông thay đổi, không khí cũng trở nên dễ chịu rất nhiều.



Tác giả có lời muốn nói: Gửi cho bạn bè, phản xuyên cũng rất thú vị. Diệp Tử:



Xem một chút hôm nay còn có thể thêm hơn một chương nữa hay không, đang cố

gắng, các người không nên đả kích tôi đấy nhé, tôi rất dễ dàng bị kích

thích. Bầy sao này... O(∩_∩)O ha ha ~