Đời Người Bình Thản

Chương 90 :

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Lúc ăn cơm vô cùng

náo nhiệt, món ăn chất đống như núi. Ngày hôm qua thím Ân liền bắt đầu

chuẩn bị đồ ăn thức uống, bận rộn suốt cả hai ngày.



Lúc này thím

Ân còn mang theo mấy người phụ nữ ở trong phòng bếp nấumón ăn, những

người đàn ông kia làm thành một bàn lớn tiếng nói đùa, miệng to uống

rượu, mọi người ăn nhậu mặt mày hồng hào.



Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên mang theo mấy đứa bé ngồi ở một bàn khác, chăm sóc bọn chúng ăn cái gì đó.



Mạnh Yên đứng lên chạy vào phòng bếp: “Mấy thím ơi, không cần làm thêm thức

ăn nữa đâu, đủ ăn rồi.” Thức ăn nguội rồi, còn làm cái gì?



Đôi

tay thím Ân không ngừng nhào trộn: “Thế nào đủ đây? Mười mấy người đàn

ông đều rất tham ăn, chúng ta làm nhiều một chút tránh cho bọn họ ăn

không đủ no.”



“Khi nào không đủ ăn thì làm tiếp.” Mạnh Yên nhìn

mấy người phụ nữ bận bịu không nghỉ, im lặng không nói gì: “Đến lúc đó

không bằng chuẩn bị một cái nồi, để cho bọn họ ăn lẩu.”



Thím Ân

thấy không sao cả, chẳng qua là bên cạnh có mấy người phụ nữ này dù nói

thế nào cũng là khách, lúc này còn đói bụng làm việc, trong lòng có chút khó khăn: “Nhưng phải rửa những thứ này, vậy......”



Mạnh Yên nhìn đủ loại nguyên liệu đề nghị: “Làm cái lẩu đi, dù sao ăn lẩu cái gì cũng có thể ăn chung được.”



Thím Ân nghe vậy, vội kêu mấy người phụ nữ cùng tiến lên bàn ăn cơm.



Bọn nhỏ ăn cơm nhanh nhất, ăn xong liền chạy vào trong phòng xem ti vi.



Thím Ân đến gần bên tai cô hỏi khẽ: “Tiểu Yên, Thủ trưởng đồng ý chuyện tình của cháu và A Nhiên rồi sao?”



Mạnh Yên lắc đầu một cái, gắp đũa thịt bò xào vào trong chén của mình.



Thím Ân nhìn cô mấy lần, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm.



Mạnh Yên nhìn xem thời gian không còn sớm, cũng ba giờ rưỡi rồi. Nhưng bọn họ vẫn còn uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.



“Có phải muốn đi về hay không?” Đuôi mắt Diệp Thiên Nhiên thấy động tác của cô.



“Ừ, dạo này trời mau tối, em phải về sớm.” Mạnh Yên lo lắng ba mẹ cô về nhà không thấy cô sẽ tức giận.



Diệp Thiên Nhiên gật đầu một cái, lôi kéo cô đi ra bàn rượu.



MạnhYyên cười kêu lên: “Chú Diệp, mấy chú mấy bác, mọi người từ từ uống. Con về nhà trước.”



Diệp Trung Hoa nhướng đôi mày rậm: “Cứ như vậy đi về?”



Mạnh Yên vô tội trợn to mắt: “Thế nào?” Muốn cô nói ra đối sách giải quyết

phải lấy ra chút thành ý chú. Đàm phán cũng cần dùng chút thủ đoạn. Ngu

ngốc lấy ra lá bài tẩy của mình, nhưng mà không thu hoạch được gì mới là hành động của kẻ ngu.


khí.” Mặc dù không trực tiếp nhận được lời nhắn hỏi, trong lòng ông vẫn

còn có chút cảm động. Nghĩ đến tương lai của con gái, chỉ có thể kìm

lòng lại.



Vô luận thái độ vợ chồng Mạnh Ngọc Cương là gì, Diệp

Thiên Nhiên luôn mỉm cười đối mặt, kiên nhẫn mười phần: “Chú Mạnh, ngài

đừng nghĩ nhiều như vậy. Coi như là tên tiểu bối xin trưởng bối uống một chén, chú nên cho cháu mặt mũi chứ.”



“Ngọc Cương, Thiên Nhiên

đều nói như vậy, ra ngoài cùng nó uống một chén, tôi đi làm mấy món đồ

nhắm.” Trong lòng Lý Thiến rối rắm: “Tiểu Yên, tới giúp mẹ.”



“Dạ.” Mạnh Yên không yên lòng nhìn anh mấy lần, đi theo Lý Thiến vào phòng bếp. Sơ chế và nấu mấy món ăn.



Lý Thiếnbỏ xương vào nước sôi, bắt đầu nấu canh.



“Hôm nay con lại cùng Thiên Nhiên đi ra ngoài? Đi nơi nào?”



Mạnh Yên vốn định gạt mẹ mình, nhưng vừa thấy mẹ cô nhìn cô chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là nói thật: “Mẹ, chúng con chỉ là... Được rồi,

chúng con đi gặp ba của anh ấy.”



Lý Thiến còn khôngnỡ trách mắng con gái, chỉ lo lắng hỏi: “Ba của nó? Ông ta có làm khó dễ con hay không?”



Bà đã sớm nghe nói ba mẹ Diệp Thiên Nhiên tới thành phố S đón tiếp người

nhà họ Giang cùng nhau làm lễ mừng năm mới, loáng thoáng nghe được người nhà họ Diệp cũng không đồng ý chuyện này, trong lòng đã sớm không thoải mái cực kỳ. Bà có thể ghét bỏ Diệp Thiên Nhiên, nhưng nhà họ Diệp có tư cách gì ghét bỏ con gái nhỏ thông minh khéo léo nhà bà. Ở trong mắt bà, con gái nhà mình là xuất sắc nhất trên đời này, là đối tượng mà các nam sinh rối rít theo đuổi. Mạnh Yên nhà bà coi trọng Diệp Thiên Nhiên, là

phúc khí của nó. Nhà nó còn dám xoi mói?! Hừ.



“Không có.” Mạnh

Yên ôm eo mẹ mình đem chuyện hai người nói một lần, cuối cùng đắc ý cười nói: “Con cũng không tính là thua chứ?”



“Nhìn con hả hê, cười

toạt móng heo ra như vậy.” Lý Thiến nghiêm mặt quở trách nữ nhi, nhưng

trong lòng lại âm thầm hả hê. Con gái của bà xuất sắc làm cho người ta

cũng tìm không ra tật xấu. Trên đời này cha mẹ đều cho rằng con của mình là tốt nhất, đây cũng là bệnh chung. Rất bình thường.



Mạnh Yên cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Thiến: “Mẹ, mẹ thật không hy vọng con và anh ấy ở cùng nhau sao?”



“Tiểu Yên, mẹ là hiểu rõ con nhất. Mẹ hi vọng tương lai con sẽ trôi qua thật tốt.” Lý Thiến sờ sờ mái tóc đen của cô, trong lòng phức tạp không hiểu nổi.



Nếu tương lai Diệp Thiên Nhiên không đi làm lính, cùng Mạnh Yên coi như xứng đôi. Nhưng vừa nghĩ tới nghề nghiệp tương lai của anh, ưu điểm gì đều vô dụng.



“Thiên Nhiên anh ấy đối với con rất tốt.” Mạnh Yên nhắc lại một lần.



“Tốt hơn nữa có ích lợi gì? Ai, mẹ nói nhiều hơn nữa con cũng nghe không

lọt.” Lý Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đến lúc đó con sẽ tự

hiểu tại sao mẹ lại không nhìn mặt các con.” Đứa nhỏ này, không có trải

qua chuyện bọn chúng vĩnh viễn không hiểu. Chỉ có ăn được đau khổ mới

hiểu ra.



Tác giả có lời muốn nói: dì cả tới, tay chân của tôi

lạnh lẽo, tánh khí nóng nảy. Đang đi tự nhiên bị một cục đá đập trúng

chân, còn bị phê bình là đồ bỏ đi. Nhất thời lệ rơi đầy mặt, thật đau

lòng. Ta ảo não trốn trong chăn khóc một trận.