Đời Người Bình Thản

Chương 91 :

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Mạnh Ngọc Cương thấy

Diệp Thiên Nhiên vẫn kiên trì bền bỉ như vậy, cuối cùng đứng dậy đi ra

ngoài đồng thời ngồi xuống uống một chén, coi như cho anh chút mặt mũi.



Sau khi cùng nhau uống mấy ly rượu thì Mạnh Ngọc Cương mới cảm thấy thoải

mái, thái độ cũng có điểm thay đổi thân thiết hơn một chút.



Diệp

Thiên Nhiên giúp ông rót rượu: “Chú Mạnh, cháu nghe nói trang trại chăn

nuôi phải phá dỡ? Chú có tính toán gì chưa?” Đây là tin tức mới nhất

được tung ra, tháng ba sang năm sẽ phải san phẳng mặt bằng tại một khu

đất lớn để xây dựng khu bảo tồn thiên nhiên động vật hoang dã rộng hàng

nghìn mét vuông. Một công trình rất lớn.



Cái gì? Đôi tai Mạnh Yên nhảy dựng lên, sao cô lại không biết đến chuyện này?



Mạnh Ngọc Cương có chút kinh ngạc về tin tức mà anh vừa nói, sáng hôm nay

nghe Giang Hải Thiên nói tin tức này thì ông mới biết: “Có thể tính toán gì được? Chú và Hải Thiên có bàn bạc qua vấn đề này, lô đất trang trại

này cũng chỉ là thuê được, cũng đành phải chuyển sang nơi khác chứ biết

làm sao.”



Đây là quy hoạch của thành phố, không một ai có cách

nào có thể đối kháng với chính phủ, Ông chọc vào không nổi chỉ có thể

tránh thôi.



“Cha, có được bồi thường không?” Mạnh Yên cảm thấy

rất lo lắng, để xây dựng lại một trang trại chăn nuôi cũng là một chuyện rất phiền phức.



“Có được bồi thường, nhưng hình như không được

nhiều cho lắm.” Thực sự, Mạnh Ngọc Cương cũng không muốn trang trại bị

phá bỏ, một đống phiền phức lớn đi theo. Phải làm lại từ đầu và hàng

nghìn vấn đề đặt ra, mà ông lại không hiểu biết rõ về vấn đề này. Suy

nghĩ một lúc cảm thấy phiền lòng: “Thôn của chúng ta cũng phải chuyển

đi, mảnh đất của thôn cũng nằm trong diện tích quy hoạch.”



“Thật

sự? Đó cũng là một chuyện tốt.” Kỳ thực Mạnh Yên cũng không nhớ rõ quê

nhà cô bị di dời khi nào, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị di dời.



“Căn nhà này không có người ở, không dùng đến trong thời gian dài cũng không tốt.” Lý Thiến biết tâm tư chồng bà là sợ phiền toái, nhưng chung quy

vẫn phải đối mặt.



Có điều Ngân Hoa lại vô cùng cao hứng, còn nhìn về phía Lý Thiến ý tứ khen ngợi Mạnh Yên. Cũng may lúc đầu bà ta nghe

lời Mạnh Yên không bán căn nhà này đi lấy mấy đồng tiền, nếu không thì

chưa chắc đến phiên bà ta được di dời.



Diệp Thiên Nhiên thấy sắc

mặt Mạnh Ngọc Cương không vui, tròng lòng không ngừng phỏng đoán: “Chú

Mạnh, nếu như chính sách di dời có chỗ nào không hiểu, cháu có thể nhờ

người đến giúp chú và mọi người, hoặc là có thể ủy thác cho bọn họ đi

làm cũng được.” Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này.



Ánh mắt Mạnh Ngọc Cương sáng lên: “Cháu có người quen?”



Diệp Thiên Nhiên nhìn vẻ mặt của ông cũng biết anh đã đoán đúng, trong lòng

thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, là thuộc hạ cũ của cha cháu, chú ấy tương đối

quen thuộc những vấn đề này, trước kia cũng đã tự xử lý những chuyện

tương tự như vậy rồi.”



Người mà Diệp Thiên Nhiên nhắc đến chính

là Ân Hạo, Mạnh Yên đã từng bày cách phá dỡ và di dời đi nơi khác cho Ân Hạo xử lý, kết quả cũng rất khả quan. Từ bốn căn nhàbiến thành mười

căn nhà, có điều tất cả đều do Mạnh Yên chỉ đạo, còn anh thì không để ý

đến những chuyện như thế.Ý định lúc đầu của anh là những căn nhà đó sẽ

đứng tên Mạnh Yên, có điều đến khi anh biết thì mọi việc gần như đã hoàn tất. Dù sao cũng không có vấn đề gì, tài sản đứng tên ai cũng đều giống nhau, tài sản của anh cũng đang nằm trong tay Mạnh Yên, cô thích xử lý

thế nào thì tùy.



“Vậy thì tốt quá, chú đang buồn hết cả người vì

không biết làm thế nào, đến hai mắt cũng thâm quầng.” Mạnh Ngọc Cương
làm được không?” Khoe khoang với cha mẹ cô như vậy, nếu như không làm

được vậy thì thảm rồi.



“Cố gắng tranh thủ, những việc này đều là

chuyện của anh, em không cần phải lo lắng.” Trong lúc nói chuyện, mùi

rượu từ trong miệng anh phả ra bay thẳng vào mũi làm cho cô choáng váng

đầu óc.



“Được rồi, tất cả mọi việc đều do anh phụ trách.” Cô cùng không dài dòng nhiều nữa, cô cũng suy nghĩ chuyện cần phải làm: “Buổi

tối em cần phải dành chút thời gian để suy nghĩ viết ra bản kế hoạch,

giúp anh giải quyết vấn đề người cha phiền toái của anh.”



“Lời

này để cho cha nghe thấy không thể không tức điên được.” Diệp Thiên

Nhiên híp mắt cười trêu cô: “Cha anh đường đường là quân khu chính ủy

lại bị em nói là phiền phức. Rõ là …”



“Thế nào? Anh muốn đi tố

cáo?” Mạnh Yên nắn hai gò má của anh, cảm giác không tệ. Thỉnh thoảng

nặn ra các loại tạo hình khác nhau.



Diệp Thiên Nhiên giơ cánh tay phải lên: “Anh nào dám? Anh luôn đứng về phía vợ anh.”



Mạnh Yên vừa thẹn thùng vừa lúng túng: “Ai là vợ của anh, đứng gọi bậy.” Anh thật là, có phải say thật rồi không? Bắt đầu nói lung tung bậy bạ rồi.



“Trừ em ra còn có ai có thể làm vợ anh?” Diệp Thiên Nhiên giống như một đứa

trẻ đứng bên cạnh Mạnh Yên mè nheo: “Vợ, chúng ta có được coi là vợ

chồng đồng tâm, đồng thời đồng tâm hay không?



“Anh đừng có mượn

rượu giả điên, nhanh về nhà đi.” Gương mặt Mạnh Yên xấu hổ, thật sự

không xác định được có phải anh đã say rồi hay không?



“Em ở lại

với anh một lát.” Diệp Thiên Nhiên ôm cô vào lòng, để đầu Mạnh Yên tựa

vào hõm vai: “ Thật vất vả anh mới gặp được em, đã vậy cha mẹ của anh và em lại luôn quan sát gắt gao, ngay cả cơ hội gặp riêng cũng không có.”

Giọng nói rất là uất ức, giống như không được coi trọng trẻ con làm nũng với người lớn.



Thật sự Mạnh Yên không chịu nổi bộ dạng này của anh: “Đừng có lại bĩu môi thì thầm nữa, ngoài trời thì lạnh như thế này.”



“Vậy chúng ta vào trong xe ngồi một chút.” Đôi mắt anh sáng lên đưa ra lời đề nghị, thật sự anh không muốn phải rời xa cô.



Mạnh Yên lườm anh một cái: “Không phải mẹ em còn đang chờ trong nhà sao? Chắc là anh không muốn làm cho mẹ tức giận đấy chứ?”



Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên sửng sốt một lúc, bỗng dưng gương mặt trở nên

nghiêm túc: “Vậy không được, thật vất vả cha mẹ vợ mới thay đổi cách

nhìn với anh, lúc này tuyệt đối không thể chọc giận mẹ vợ.”



“Rốt

cuộc anh có say hay không vậy? Nói chuyện toàn lộn xộn không vậy.” Mạnh

Yên nhìn thấy một xe taxi đi đến vội vàng đón xe rồi kéo cánh tay giống

như bạch tuộc của anh đang bám trên người cô xuống, cứng rắn đẩy anh

ngồi vào xe, vỗ vỗ mặt của anh: “Anh đừng ngủ trên xe khéo lại bị nhiễm

lạnh, khi nào về đến nhà thì nhớ báo bình an cho em.” Anh có nghe được

lời cô dặn không đây? Sao lại ngồi im bất động nhìn cô chằm chằm thế?



“Anh không có say.” Diệp Thiên Nhiên vẫn kiên trì nói anh không say, đầu óc của anh cực kỳ tỉnh táo.



Bình thường khi say mọi người cũng sẽ nói như vậy nên Mạnh Yên không nói

nhảm nhiều cùng với người đã say, trực tiếp báo địa chỉ nhà họ Giang cho lái xe rồi đóng cửa nhìn nhìn anh rời đi.



Cho đến lúc không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thì cô mới quay người đi lên nhà, nhớ đến những lời nói trong lúc say của anh, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào khóe

miệng nở nụ cười.



Lời của tác giả: Thấy mọi người an ủi, tâm tình thật tốt. Ừ, còn nhìn thấy có người giúp tôi trở về nhắn lại tin tức

kia, ha ha ha, thật buồn cười. Tung hoa … cha mẹ nhà họ Mạnh coi như lùi lại một bước, thật không dễ dàng gì.