Đời Người Bình Thản

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


Trên đường trở về, hai ba con không nói tiếng nào đều có cùng dáng vẻ đang suy nghĩ điều gì. Chuyện xảy ra trong hôm nay quá nhiều, khiến trong khoảng thời gian ngắn không cách nào có thể tiêu hóa hết được.



"Tiểu Yên, vừa rồi thái độ nói chuyện với bà nội của con không đúng, biết không?" Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương đột nhiên nghiêm túc, "Về sau không nên nói chuyện với bà nội như vậy. ”



Sắc mặt Mạnh Yên trầm xuống, "Con nói sai gì sao ? Lời con nói đều là sự thật, ba, ba hiếu thảo với bà là chuyện tốt nhưng tuyệt đối không thể cứ ngốc nghếch nghe theo sự sắp đặt của bà. ” Đến bây giờ cô vẫn còn tức giận, có lầm không ? Để cho con trai đã có gia đình đi xem mắt ? Loại chuyện ngoại tình như vậy bà ta cũng làm được ? Ông lại còn đề cập chuyện này, thật là khiến cô tức chết mà.



Mạnh Ngọc Cương nhíu mày, "Cái gì sắp đặt, con nói bậy gì đó?" Trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này sẽ không hiểu chuyện kia chứ ? Này, nhưng…nhưng…



Lửa giận trong lòng Mạnh Yên bùng lên, cứng rắn nói, ”Dừng xe, ba ba, chúng ta cần nói chuyện một chút. ” Cô quyết định không thể để mặc ông cứ tiếp tục như vậy, nếu không sớm muộn thì cũng kết thúc. Nếu muốn lâu dài thì nhất định phải dọn sạch những yếu tố bất ổn. Cô có thể đuổi đi một tiểu tam, còn có thể xuất hiện vô số tiểu tam khác tới, chẳng lẽ lúc nào cô cũng có thể bên cạnh ông sao ? Nếu như lòng của ông không rõ ràng thì dù cô có đuổi cách mấy cũng không được.



Mạnh Ngọc Cương bất đắc dĩ dừng xe lại, ”Con muốn nói gì ? ” Sao đứa nhỏ này lại trưởng thành sớm như vậy chứ ? Cái gì cũng biết, để cho người làm ba như ông cũng đau đầu. +d^d&l*q(d)+



Mạnh Yên vẫn nhìn chằm chằm ông, cho đến khi ông dời ánh mắt đi, mới lạnh lùng mở miệng, ”Chuyện họ hàng nhà bác gái rốt cuộc là chuyện gì ? ”



"Cái gì?" Mạnh Ngọc Cương vô cùng chột dạ, cố gắng qua loa làm lệ để che giấu, ”Biết nói sao đây ? Thì dì ấy chỉ đến để làm khách, không có gì… ”



"Con không có nói bậy, trong lòng ba tự rõ nhất. ” Mạnh Yên quyết định ngả bài, khí thế bức người hỏi, ”Bà nội nghĩ thế nào, lại muốn tìm mẹ kế cho con ? Có phải bà ấy hồ đồ rồi không ? ”



"Tiểu Yên, con… ” Mạnh Ngọc Cương chấn động, con bé nhìn ra được ? Lần này dù Mạnh Yên có nói lời không lễ phép thì ông cũng không dám mắng.



"Ba ba, ba nghĩ thế nào ? Trong lòng rất vui sao ? ” Mạnh Yên mở to hai mắt nhìn, hôm nay thế nào cũng phải nói rõ ràng ra. Nếu ông thật sự khăng khăng một mực, cô sẽ nghĩ cách khác. Hoặc mẹ con các cô sẽ rời đi là phương pháp tốt nhất, chỉ có thể đề phòng nhất thời, làm sao có thể lúc nào cũng đề phòng, nếu chuyện đã xảy ra thì còn có thể cứu vãn sao?



Mạnh Ngọc Cương có chút thẹn quá thành giận, "Nói bậy, ba vui vẻ gì chứ ?" Đứa nhỏ này sao lại nói vậy?
"Anh cũng đang đau đầu chuyện này. ” Mạnh Ngọc Cương vừa suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết.



Lý Thiến cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cười nói, ”Không bằng như vậy đi, để cho mẹ con họ đến đây đi. ”



Mạnh Yên rốt cuộc không nhịn được chen vào, ”Hả ? ”



"Cửa tiệm buôn bán càng ngày càng tốt, một mình em làm không xuể, vốn định tuyển thêm người giúp em quản lý. ” Lý Thiến gắp đùi gà cho con gái, ”Nếu mẹ con Ngân Hoa đã gặp phải cảnh khó khăn như vậy, không bằng chúng ta cũng giúp một tay. ”



Buôn bán càng ngày càng tốt nên bà thường xuyên bận luôn tay luôn chân, cũng không chịu để cho Mạnh Yên giúp một tay, bài vở và bài tập mới là chuyện quan trọng nhất của con gái. Bà hay mềm lòng khi thấy phụ nữ chịu khổ, huống chi là hàng xóm đã nhiều năm, mẹ Lâm cũng đối xử tốt với mẹ con Mạnh Yên, có dưa hấu trái cà chua hay linh tinh gì cũng tiếc rẻ nhưng sẵn sàng cho Tiểu Yên sang chơi ăn. Còn mỗi lần có rau cải tươi cũng đưa cho bà. Những điều này bà đều ghi tạc trong lòng.



"Nhưng thích hợp sao ? ” Mạnh Ngọc Cương do dự, mẹ Lâm hằng năm làm việc ngoài đồng liệu có thể đảm nhiệm việc này không ?



"Đừng lo, mới bắt đầu chị ấy sẽ không buôn bán, có thể để cho chị ấy giúp đỡ sửa sang quần áo trước, những việc này không đòi hỏi kỹ thuật gì nhiều. ” Bà cũng đã nghĩ xong, từ từ dạy. Dù sao cũng phải giúp cho mẹ con họ có đường sống.



"Như vậy cũng được, chẳng qua ở đâu đây ? ” Mạnh Ngọc Cương nhìn trong nhà, chỉ có 2 gian phòng nhưng mà không đủ chỗ.



"Để cho mẹ con Phương Phương ở phòng con đi. ” Mạnh Yên nghĩ ra cách giải quyết, ”Ba ba, ba có thể mua giường tầng, như vậy con và Phương Phương đều có thể ở, lại tiết kiệm chỗ. ” Như vậy ba người cũng có thể ở một phòng.



Mạnh Ngọc Cương cười nói, "Chủ ý này rất hay, cứ làm như thế. ” Đúng là con gái thông minh, đầu óc nhanh nhạy.



Lý Thiến trìu mến nhìn con gái, ”Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với Ngân Hoa, nếu dì ấy đồng ý thì cứ làm như vậy. ”