Đời Người Bình Thản
Chương 18 :
Ngày đăng: 16:13 18/04/20
Lý Thiến đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà tìm mẹ Lâm nói chuyện, Mạnh Yên ở nhà học bài. Tuy nhiên trong lòng vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm bài tập, có cố gắng cách mấy cũng không được. Ở nhà đợi mãi đành mở cửa chạy sang nhà họ Giang chơi để vơi bớt lo lắng trong lòng. Lam.
Thật là không khéo, ông nội Giang đưa Giang Vũ ra ngoài ăn mừng, chỉ còn lại bà nội Giang và Diệp Thiên Nhiên đang trông coi cửa tiệm. Trong tiệm có mấy người khách đang chọn lựa vải vóc, bà nội Giang bận rộn liên tục.
Bà nội Giang lo bận rộn nên đẩy cháu ngoại ra, ”A Nhiên, đưa Tiểu Yên vào trong chơi đi, chỗ này đang có việc. ” Lam.
"Không cần đâu, bà nội Giang cứ làm việc đi, con đi ra ngoài dạo một chút. ” Mạnh Yên thấy bà bận như vậy, ngượng ngùng sợ quấy rầy nên lên tiếng chào hỏi vội vã ra ngoài. Tâm trạng buồn chán không có hứng đi dạo chút nào.
Đi một hồi lâu thì tâm tình hơi khá lên. Lúc này mới phát hiện Diệp Thiên Nhiên im lặng đi theo bên cạnh. “ Sao anh lại ở đây ? ”
"Bà ngoại nói anh đi theo em. ” Diệp Thiên Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhạt như cũ, vẻ mặt không thay đổi, mắt nhìn thẳng. Lam.
Mạnh Yên biết là bà nội Giang lo lắng cho cô, trong lòng có chút cảm kích cười nói, ”Em không có chuyện gì, anh cứ lo việc của mình đi. ” Bộ dạng người này cứng đờ giống như ai thiếu nợ anh, tâm trạng cô không tốt, không rảnh để ý anh.
Diệp Thiên Nhiên không lên tiếng như cũ, chỉ là yên lặng đi theo cô.
Mạnh Yên nhìn anh, biết tính khí người này không thích nghe lời của người ta cũng không để ý tới anh nữa, xem anh như người vô hình là được.
"Đi nhanh đi." Mạnh Yên chủ động kéo tay hắn, "Về trễ sẽ khiến bà nội lo lắng. ”
Lúc này chỉ sợ đã lo lắng, Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ trong lòng. Không khỏi bước nhanh hơn, cũng kéo Mạnh Yên nhanh chân. Lam.
“ Anh họ, anh luôn không thường nói chuyện mà ? Không lẽ thích nói chuyện với em ? ” Manh Yên nghĩ thông suốt nên bắt đầu nói đùa, ”Chẳng qua tình cờ nói một câu, còn rất có đạo lý. ”
“ Em nói xem ? ” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt nói những lời này, khiến cho Mạnh Yên cảm thấy nản lòng.
Không ngại khích lệ bản thân, một ngày nào đó sẽ đánh vỡ mặt nạ trên mặt anh, ”Anh họ, bộ dạng này của anh được các bạn học nữ hoan nghênh sao ? ” Mạnh Yên nháy mắt hỏi, nghĩ thầm chắc anh cũng khá nổi tiếng. Lam.
Diệp Thiên Nhiên ném cái liếc mắt, nha đầu này lúc nãy còn buồn bã, thê thảm bây giờ lại tràn trề hào hứng. Tâm tình cũng thật là cứng cỏi.
Được rồi, lại đổi đề tài khác, Mạnh Yên nhớ tới một vấn đề, ”Anh họ, anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, sao có thể không nghe thấy một chút giọng địa phương nào thế ? ” Nói như vậy, mọi người sẽ không cảm thấy người đó mang chút giọng nói quê hương. Đặc biệt là bọn họ ở thành phố J trong ngày thường đều không dùng tiếng Hoa, chỉ dùng tiếng dân tộc để trao đổi, cho nên có lúc nói tiếng phổ thông thì có người nghe sẽ không hiểu. Nhưng kỳ lạ là Diệp Thiên Nhiên lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Lam.
Đáp lại lời cô vẫn là sự im lặng, cô cũng chán nản không muốn tự độc thoại nữa. Chẳng qua anh chỉ đi cùng cô, lại không có ý muốn nói chuyện với cô. Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Yên cảm giác được sự gần gũi. Mặc dù người này lạnh lùng, nhưng cũng không phải là không có tình người…