Đời Người Bình Thản

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


"Mẹ, có được không?" Mạnh Yên cứ quấn lấy phía sau mẹ cô. Lý Thiến đi đến đâu, cô liền đi theo.



"Tiểu Yên, đừng quấy rối nữa." Đầu Lý Thiến có hơi choáng váng, đứa nhỏ này quấn bà hồi lâu cũng thật nhẫn nại.



"Mẹ, cho con lần này đi." Mạnh Yên khẽ lay động ngón tay, "Mẹ cứ coi như cho con tiền tiêu vặt, con thật sự cần dùng gấp."



Đầu Lý Thiến đầy hắc tuyến, còn tiền tiêu vặt nữa chứ? Ai lại lấy nhiều tiền tiêu vặt như vậy chứ ? "Tiểu Yên, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, không thể phung phí."



"Con biết, con sẽ không phung phí." Mạnh Yên cũng rất bất đắc dĩ, nói lâu như vậy cũng chưa thông qua được cửa của mẹ cô, quá lãng phí thời gian và sức lực. "Thật sự có việc phải dùng, qua mấy tháng nữa con trả mẹ cả tiền vốn lẫn tiền lời, được không?"



"Nhưng đây không phải số tiền nhỏ, con muốn 10.000 đồng..." Lý Thiến không hiểu được vì sao con gái bà cứ mở miệng là dùng số tiền lớn như vậy ? Bình thường cũng không thấy con bé xài tiền phung phí…



"Con sẽ trả, con thề đó. ” Mạnh Yên nhào tới ôm thắt lưng mẹ làm nũng, ”Mẹ ơi mẹ à, lần này mẹ cho con mượn tiền đi. ”



"Đứa nhỏ này, đừng có quấn lấy mẹ nữa. ” Lý Thiến vỗ vỗ tay nhỏ bé đặt bên hông bà, ”Đến nhà bà nội Giang tìm Phương Phương chơi đi. ”



Lúc trước Mạnh Yên đoán được tâm ý của bà nội Giang, nhưng không nghĩ tới chuyện lại phát triển cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi mà Giang Hải Thiên và Thẩm Ngân Hoa đã kết hôn, Phương Phương theo mẹ đến ở nhà họ Giang.



Nhà họ Giang thu hồi lại nhà cũ, lại có thêm một nhà, cả nhà náo nhiệt dọn vào. Thẩm Ngân Hoa rất quý trọng cuộc sống mới không dễ dàng này, không chỉ hiếu thảo với ba mẹ chồng mà còn quan tâm chăm sóc ông xã, còn trông nom anh họ của Giang Vũ…



Điều này khiến cho người nhà họ Giang rất vui mừng, trong nhà có bà chủ khác biệt hẳn, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Mỗi người đều cảm thấy thoải mái, nhất là Lâm Phương Phương đột nhiên có nhiều người thân như vậy, tất cả đều rất quan tâm cô, điều này khiến cho gương mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ.



Chẳng qua nhà họ Mạnh lập tức cảm thấy trống vắng, trước kia đến buổi tối có thể đi qua nhưng bây giờ lại không được. Tuy nói cách nhà cũ nhà họ Giang không xa nhưng mà cũng phải mất thời gian đi xe đến. Mùa hè không nói nhưng mùa đông thì không muốn ra ngoài.



"Không muốn đâu, mẹ. ” Mạnh Yên quyết định phải lấy được số tiền kia, trễ hơn nữa sẽ không mua được. ”Con sẽ trả lại cho mẹ, nếu như không trả...Sau này mẹ cũng không cần chuẩn bị của hồi môn cho con. ” Hôm qua đã bắt đầu bán chứng khoán, trễ hơn nữa thì không còn kịp rồi.



Lý Thiến không khỏi bật cười, đứa nhỏ này lại như thế ? “ Còn cả của hồi môn ? Con mới có mấy tuổi đã lo xa như vậy ! ”



Nghe bà kéo dài giọng nói cười cợt, Mạnh Yên nhanh chóng xoay chuyển, ai bảo cô không có cách chứ ? “ Mẹ, mẹ hiểu rõ con nhất nên đồng ý với con đi. ” Cô biết nếu không nói rõ ràng, mẹ cô sẽ tuyệt đối không cho cô tiền. Không thể làm gì khác hơn là phải nói qua chuyện nàng sắp mua chứng khoán.



"Tiểu Yên, đây là đánh bạc. Không được tuyệt đối không được." Lý Thiến vừa nghe xong lắc đầu, rủi ro quá lớn chắc chắn không thể lấy được tiền vốn. “ Chỉ cần là đánh bạc sẽ thua, con bỏ suy nghĩ đó đi. ”




Mạnh Yên mở to hai mắt, có chút khó hiểu. Chuyện này là thế nào ? Chẳng lẽ anh đến tuổi chống đối ? Người luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên bùng nổ như vậy, chuyện gì đã xảy ra ?



"Thiên Nhiên, ba mẹ đều rất thương con. ” Ông nội Giang chen miệng vào nói, ”Bọn họ làm tất cả vì muốn tốt cho con, con không nên hiểu lầm. ”



Diệp Thiên Nhiên cúi đầu không hé răng, chỉ có tiếng băm thịt vang lên.



Mạnh Yên càng nghe càng mơ hồ, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Phương Phương, Phương Phương cũng không rõ lắc đầu.



Ăn xong sủi cảo, Mạnh Yên vô cùng hài lòng ngã xuống trên ghế salon, bà nội Giang làm sủi cảo quá ngon, nhân bánh chắc nịch lại thơm ngào ngạt, chấm với dấm chua Trấn Giang ăn vào mùi vị quá tuyệt vời. Cô liên tục ăn 20 cái, no muốn vỡ bụng.



Diệp Thiên Nhiên đưa ly trà cẩu kỷ cho cô, ”Em sẽ thành heo mất. ” Gương mặt này càng tròn trĩnh hơn trước kia.



Lời nói tuy không dễ nghe nhưng hành động thì rất quan tâm. Mạnh Yên cũng hào phóng không làm khó dễ anh mà làm như không nghe thấy, nhận lấy uống một hớp trà. “ Anh họ, em có việc tìm anh. ” Lần này tới đây mục đích chủ yếu còn chưa làm xong !



"Tìm anh ? Có chuyện gì ? ” Lúc này Diệp Thiên Nhiên đã bình tĩnh lại, không có bướng bỉnh như lúc nãy.



Mạnh Yên liếc mắt nhìn những người khác, bà nội Giang đang ở trong sân rửa chén đũa. Nhẹ nhàng lại gần kể chuyện cho anh nghe.



Diệp Thiên Nhiên khiếp sợ nhìn cô, "Sao em lại nghĩ đến chuyện này ? ” Rốt cuộc cô mấy tuổi ? Tại sao có thể tinh ranh như vậy ?



"Anh không cần để ý, có thể đi cùng em không ? ” Mạnh Yên híp mắt nhìn anh, nếu anh từ chối cô thì cô cần phải dùng nhiều bản lĩnh.



Diệp Thiên Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Đi."



"Cám ơn, anh họ. ” Mạnh Yên không nghĩ anh sẽ nhanh chóng như vậy, vốn chuẩn bị sẵn một bụng những lời thuyết phục anh đã không cần nữa. Cô lập tức bổ sung thêm một câu, ”Quyết định vậy nha, không cho đổi ý. ”



Diệp Thiên Nhiên liếc mắt nhìn cô, "Khi nào thì anh nói không giữ lời?"



Mạnh Yên nhìn anh cười khúc khích, dù sao cũng đã được mục đích.