Đời Người Bình Thản

Chương 21 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


Buổi chiều thứ tư không có tiết học nên sáng sớm Mạnh Yên đã xin phép với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang chơi.



Hai người giao ước hẹn nhau ở địa điểm rồi cùng đi.



Lúc này thành phố S vẫn chưa trở nên sầm uất, rực rỡ như kiếp trước, chẳng qua nhiều kiến trúc kinh điển trên đường vẫn rất khác biệt, Mạnh Yên vừa đi vừa nhìn không chớp mắt.



Diệp Thiên Nhiên đi được một đoạn thấy cô không đuổi theo. Không thể làm gì khác hơn là lui về dắt tay của cô đi, ”Nhìn cái gì chứ ? ” Ánh mắt anh chợt lóe lên sợ người phía sau bị bỏ lại.



"Nhìn những ngôi nhà kia. ” Mạnh Yên chỉ vào một ngôi nhà tiêu chuẩn, ”Thật là đẹp, đã trải qua nửa thế kỷ mà vẫn còn đẹp như vậy. ” Điều này khiến cô khẽ ca ngợi, khi đó người xây dựng được đã rất xuất sắc, mặc dù bây giờ nhìn cũ nhưng vẫn rất chói lọi.



"Đẹp thì đẹp, nhưng mà đây là nhà của người khác, em có cần phải nhìn đến mất hồn vậy không ? ” Diệp Thiên Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô, ngay cả xe trên đường cũng không thèm chú ý. .



Vẻ mặt Mạnh Yên say sưa tưởng tượng, ”Sau này em cũng muốn mua nhà như vậy, chắc chắn sống ở đó rất hạnh phúc. ”



"Vậy em nghĩ cách kiếm tiền đi, anh đoán nhà này rất đắt. ” Diệp Thiên Nhiên cười thầm trong lòng, nha đầu này suy nghĩ xa vời.



"Cho nên muốn từ hôm nay trở đi phải cố gắng kiếm tiền. ” Mạnh Yên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm được.



Mạnh Yên đã sớm chuẩn bị nên rút tiền trong ngân hàng ra để trong cặp sách, khi cô lấy tiền ra đưa cho người bán, Diệp Thiên Nhiên mở to hai mắt, nếu sớm biết, anh sợ rằng không có tâm trạng cười cười nói nói với cô như vậy. Dám để số tiền lớn trong cặp cũng không sợ bị người khác lấy mất sao ?



Anh không biết Mạnh Yên kéo anh đi chính là xem anh như người bảo hộ. Cũng bởi vì có anh bên cạnh nên cô mới có lá gan như vậy.



"Cô bé, con muốn dùng số tiền này để mua chứng khoán sao ? ” Gương mặt người bán thừ ra, ngây người nhìn chằm chằm hai người bọn họ.



"Đúng vậy." Mạnh Yên gật đầu, người thu tiền kỳ lạ này sao lại không thu tiền chứ ? ” Có hạn chế gì sao ? ”



"Người lớn nhà con có biết không ? ” Người bán lại hỏi tới, tiền này không phải lén ăn trộm chứ ?



"Đương nhiên biết, nếu không làm sao có tiền chứ ? ” Mạnh Yên có chút không nhẫn nại, cần phải hỏi cẩn thận như vậy sao ?




Lý Thiến vỗ trán, vốn tưởng qua thời gian con gái sẽ quên chuyện này hoặc không có bất kỳ giấy tờ để con gái không làm được gì, hôm nay lại…Nghĩ lại, đứa nhỏ này thông minh như vậy, nói không chừng đúng như con bé nói, có thể kiếm đại một khoản.



"Mẹ, những thứ này mẹ cũng cho con giữ đi.” Vẻ mặt Mạnh Yên tươi cười đưa giấy mua cho Lý Thiến.



Lý Thiến cầm lấy mở ra xem, lại tốn 30 đồng, ai thật đắt, a, hi vọng không phải là đồ bỏ. Mua thì đã mua rồi, vậy cũng không có cách nào. Nhanh chóng kẹp vào trong túi cất ở chỗ không thấy được.



"Mẹ, buôn bán được không?" Mạnh Yên nhìn tới nhìn lui trong cửa tiệm.



"Tốt lắm, may nhờ có mẹ Phương Phương giúp đỡ, nếu không thì mẹ thật sự làm không xuể.” Lý Thiến rất hài lòng với Ngân Hoa, tỉ mỉ phụ trách lại không sợ mệt mỏi. Sau khi Ngân Hoa kết hôn vẫn ở cửa tiệm của nhà họ Mạnh giúp một tay, cũng để cho ông bà nội Giang có thời gian nghỉ ngơi.



Về phần cửa hàng vải của nhà họ Giang chỉ cần ông bà nội Giang cũng có thể làm được, chỉ có lúc nhập hàng thì có Giang Hải Thiên sẽ giúp đỡ đi lấy hàng. Thường ngày thì đi theo Mạnh Ngọc Cương buôn bán ở chợ, chẳng qua ông bán gà. Hai người giúp đỡ, buôn bán cũng không tệ lắm.



"Nếu bận quá, thì tuyển người đi.” Mạnh Yên cười nói, ngộ nhỡ cơ thể ngã bệnh cũng không tốt, buôn bán có thể làm lúc nào cũng được nhưng sức khỏe chỉ có một.



"Đừng lo lắng, mẹ vẫn lo được.” Lý Thiến quét cửa tiệm một vòng, tiệm này là tâm huyết của bà. “Chẳng qua phải cần hai người.”



"Sao vậy?" Mạnh Yên có chút kỳ quái.



"Nhà mới của chúng ta không thể để trống vô ích, mẹ muốn mở thêm chi nhánh.” Gương mặt Lý Thiến tự tin,”Chia ra thêm nhóm khách hàng.”



"Chẳng qua nơi đó có vắng quá không?” Mạnh Yên hỏi, trên phương diện buôn bán đã rất lâu cô không hỏi tới.



"Đều là khách quen của mẹ, không sao.” Lý Thiến có lòng tin, bà đã nghiên cứu chuyện này rất lâu. “Ở đây đông khách quen cũ, có thể thay đổi được. Nơi này chủ yếu tìm thêm khách hàng mới.”



Nhìn Lý Thiến mặc một bộ quần áo thời thượng mà nói, vẻ mặt hứng khởi, lòng Mạnh Yên cũng tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc mẹ cô cũng tìm được con đường của riêng mình. Không những theo đuổi lý tưởng của mình còn biết suy nghĩ buôn bán. Những năm này các quan niệm kiếp trước cô lặng lẽ truyền cho mẹ rốt cuộc cũng phát triển. Phụ nữ không thể vĩnh viễn vây quanh chồng con, có nghề nghiệp yêu thích của riêng mình còn có thể khiến cho bà lấy được sự tự tin và thỏa mãn. Hơn nữa cũng không khiến cho người đàn ông và những người khác khinh thường bà.



Mạnh Yên mua cho mẹ cô rất nhiều sách quản lý và tạp chí thời trang trong và ngoài nước buộc bà phải dùng thời gian học. Xem ra tâm huyết của cô cũng không uổng phí, Lý Thiến đã tiếp thu những kiến thức học được chuyển hóa thành của mình. Bà cũng không còn…chỉ là người chỉ biết hết giờ làm, vội vàng làm việc nội trợ nữa. Thật sự là quá tốt.