Đời Người Bình Thản

Chương 70 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Diệp Thiên Nhiên lái xe chờ ở cổng chung cư, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong cánh cổng của chung cư, sau nhiều lần đứng ngồi không yên, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Mạnh Yên đi ra, trên vai cô khoác túi, hai tay đều xách hai túi đồ nặng nề bước đi. Tất cả đều là thực phẩm Lý Thiến đã chuẩn bị để cô mang đi.



Nhìn thấy vậy, anh khẩn trương mở cửa xe chạy ra giúp cô xách mấy túi đồ, đợi cô ngồi yên vị trong xe mới hỏi: “Cha mẹ em có nói gì không? Hai người có đồng ý cho em tiếp tục gặp anh nữa không?”



Mạnh Yên liếc mắt trừng anh một cái: “Cha mẹ em không phải phát xít, hơn nữa bọn họ sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì em không muốn.” Từ lúc còn nhỏ cha mẹ cô đã rất tôn trọng quyết đinh của cô, bất kể là trong sinh hoạt cuộc sống hay trên phương diện công việc.



Có điều sau chuyện hôm qua, Lý Thiến xúc động cùng cô ngồi nói chuyện cả buổi tối nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn ngồi nghe.



Diệp Thiên Nhiên vỗ ngực: “Làm anh sợ muốn chết, thật sự anh rất lo lắng hai người không cho anh gặp em nữa.” Lời nói này của anh là nửa đùa nửa thật. Nếu xảy ra chuyện đó thật chỉ sợ anh sẽ càng phản kháng mạnh hơn.



Đêm hôm qua, anh trằn trọc không ngủ, đến khi Mạnh Yên gọi điện cho anh nói không cho anh đến Mạnh gia đón cô, mà chỉ cho anh chờ ở cổng chung cư thì trong thâm tâm càng lo sợ hơn.



Mặc dù anh biết cha mẹ Mạnh Yên vô cùng thương yêu cô con gái này nhưng vẫn lo sợ cô sẽ bị mắng, cô sẽ bị cha mẹ cấm túc ở nhà.



Mạnh Yên bị động tác của anh chọc cười, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt nói: “Anh lo lắng như vậy sao? Vậy tại sao anh còn nói ra làm gì?” Hại cô không hề có sự chuẩn bị mà trực tiếp phải đối mặt với tình huống lúc đó, càng nghĩ cô lại càng thấy giận.



Diệp Thiên Nhiên xoa nhẹ lên khuôn mặt cô dỗ dành: “Chuyện của chúng ta không thể trốn tránh mãi được, chỉ là anh muốn tranh thủ để cha mẹ em có thể đồng ý chuyện của chúng ta.”



Lén lút qua lại cũng đã mấy năm rồi, thật sự anh không thích loại cảm giác đó, thật sự không thể chịu được.



Mạnh Yên tức giận đẩy bàn tay của anh ra: “Anh nghĩ hay thật, bây giờ toàn bộ bị anh phá hỏng hết rồi.” Thật là, vào lúc này mà anh vẫn cứ bình chân như vại, nhìn thật chướng mắt.



Diệp Thiên Nhiên cười cười: “ Không có việc gì, anh sẽ tìm cơ hội cùng cha mẹ em nói chuyện.” Anh chỉ cần cô đồng ý là được, còn về phần cha mẹ Mạnh Yên từ từ sẽ nói chuyện, một ngày nào đó anh sẽ nắm chắc trong tầm tay.



Mạnh Yên nhíu mày: “Cha mẹ em rất cố chấp, em đoán chắc hai người sẽ không đồng ý.” Như tối hôm qua, Mạnh Ngọc Cương phản đối kịch liệt như vậy, chuyện này sợ rằng rất khó có thể thuyết phục.



Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cợt nhả nói: “Sẽ có cách giải quyết, còn nếu không có cách nào thì mình sẽ tự tạo ra kiểu gì cũng sẽ giải quyết được.”
Cuối cùng Mạnh Ngọc Cương và Lý Thiến dặn dò Mạnh Yên mấy câu rồi mới yên tâm lái xe ra về.



Lúc về phòng, Mộc Bình Bình nhìn đồ đạc của Mạnh Yên được sắp xếp ngăn nắp không khỏi trầm trồ khen ngợi: “Mạnh Yên, cha mẹ bạn thật thương yêu bạn.” Không những đưa Mạnh Yên đến trường nhập học, lại còn thu xếp đồ đạc ngăn nắp cho cô. Mộc Bình Bình nhìn Mạnh Yên mấy lần xem xét, trong mắt cô ta Mạnh Yên là một cô gái rất được cưng chiều nhưng tính cách của Mạnh Yên lại không giống như vậy, có thể ở chung rất tốt.



Mạnh Yên chỉ cười, cũng không trả lời. Lần này cha mẹ cô nhất định phải đưa cô đến trường vì hàng ngày công việc của hai người rất bận nên không có thời gian chăm sóc, hai người cố ý làm vậy là muốn bồi thường một chút cho cô. Một nguyên nhân khác nữa chính là không muốn để Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên tới trường, bọn họ không muốn bạn học cùng thầy cô giáo biết Mạnh Yên đã có bạn trai, tránh gặp phải phiền phức sau này.



Cô thầm nghĩ trong lòng, thuận tiện đổi đề tài hỏi: “Bình Bình, trong nhà cậu có những ai?”



Mộc Bình Bình cười giản dị: “Trong nhà tớ có, ông bà nội, cha mẹ, ba chị gái và một em trai.” Trong mấy chị em, Mộc Bình Bình xếp thứ tư, do nhà có nhiều chị em nên không được chú ý đến, chỉ là lần này đỗ đại học khiến cho mọi người trong thôn từ già đến trẻ cảm thấy rất hãnh diện. Mới đầu gia đình không có đủ tiền cho Bình Bình đi học, nhờ mọi người trong thôn gom góp chút tiền mới đủ tiền đóng học phí. Đối với việc này, trong lòng Bình Bình rất biết ơn.



Mạnh Yên và Đàm Tuyết ngạc nhiên không dám tin, những bốn chị em. Cha mẹ Bình Bình không có kế hoạch hóa gia đình hay sao? Có điều câu nói kiểu như thế này không ai dám nói ra khỏi miệng.



Mộc Bình Bình nhìn rõ nghi vấn của hai bạn cùng phòng, cũng không thèm để ý: “Cha mẹ tớ muốn có con trai.” Quê nhà của cô ta chỉ thích có con trai, nhà nào cũng phải sinh bằng được một con trai mới thôi. Nếu như gia đình cô ta mà không có con trai thì sẽ bị người khác xem thường.



Mạnh Yên chợt hiểu ra, chẳng trách lại sinh nhiều con đến thế, ban đầu toàn sinh con gái, mãi đến lúc sinh được cậu con trai mới dừng lại. Thật ra cần gì phải làm như vậy chứ? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn xảy ra tình huống này chứ. Huống hồ, con gái so với con trai lại càng hiếu thuận, cũng có thể chăm sóc cha mẹ được mà.



Trong lúc ba người đang nói chuyện thì cánh cửa bị đấy ra, một cô gái rất xinh đẹp cùng một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi vào, cô ta không thèm chào hỏi ba người, mà chỉ nhìn chẳm chằm vào chiếc giường cuối cùng còn trống trong phòng. Nhìn một lúc lâu, cô ta khoanh tay trước ngực đứng một bên chỉ đạo người phụ nữ kia dọn dẹp giường đệm, sắp xếp đồ đạc, cho đến lúc sửa soạn xong xuôi mới để người phụ nữ kia trở về. Nhìn dáng dấp của người phụ nữ kia chắc là người giúp việc, mà cô gái này có điệu bộ giống như đại tiểu thư.



Nhóm người Mạnh Yên ba mặt nhìn nhau, tính cách Đàm Tuyết phóng khoáng chủ động đến gần cô gái kia chào hỏi, nhưng cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi nhảy lên giường lấy điện thoại ra nghịch không thèm để ý đến ai.



Đàm Tuyết bĩu môi không vui quay về giường của mình nằm xuống lấy một quyển sách ra xem.



Mộc Bình Bình thấy vậy cũng cúi đầu nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.



Trong phòng yên tĩnh, Mạnh Yên nhìn đi nhìn lại ba cô bạn cùng phòng, trong lòng cảm thấy bất an với cuộc sống sinh viên trong bốn năm đại học sắp tới.