Đời Người Bình Thản
Chương 71 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Mạnh Yên và hai bạn cùng phòng lăn lộn mấy ngày liền thân quen, ba người chung sống không tệ. Mộc Bình Bình giản dị, Đàm Tuyết thẳn thắn, đều là những người chung sống rất tốt.
Chỉ có cô gái tên Diệp Minh, chính là nữ sinh rất lạnh lùng đến nay vẫn chưa quen thuộc. Người ta thói quen độc lai độc vãng, cũng rất ít thấy cô ấy lưu lại trong ký túc xá.
Chẳng qua là Mạnh Yên rất không thích ứng với việc huấn luyện quân sự ở đại học, trời nóng như lò lửa, nhưng bọn họ không thể không đứng dưới ánh mặt trời, mỗi ngày thao luyện mồ hôi đầm đìa, ‘đi – nghiêm - nhấc chân’ lặp đi lặp lại làm những động tác khô khan như thế này. Da của cô rất mỏng, hôm trước cũng lột da rồi, đau muốn chết. Liều mạng ngay cả đắp mặt nạ cũng không dùng, cô lại là một người không thường xuyên vận động, mấy ngày trôi qua liền đau nhức toàn thân không thể động đậy. Nhưng làm sao bây giờ? Cũng không thể lâm trận bỏ chạy, chỉ có thể đau khổ cắn răng chịu đựng.
Ngược lại Mộc Bình Bình rất nhẹ nhõm, không có chút nào là cố hết sức.
Mà Đàm Tuyết cũng rất kiên trì khổ cực, mỗi buổi tối đều kêu khổ thấu trời.
Về phần Diệp Minh hoàn toàn không xuất hiện, cũng không biết cô ấy dùng biện pháp gì, miễn đợt quân huấn này. Khiến trong lòng Mạnh Yên thầm buồn bực, sớm biết như vậy, mình cũng mượn cớ tránh đi ra ngoài. Nhưng bây giờ cưỡi trên lưng hổ, xuống không được. Chỉ có thể an ủi mình, xem như là trải qua cuộc sống đặc biệt.
Cực khổ lắm mới đợi được giữa giờ nghỉ ngơi, một đám nữ sinh vội vàng trốn vào dưới bóng cây ngồi.
Ba người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Mạnh Yên giơ ống tay áo lên lau mồ hôi, thật là quá đau khổ. Thời tiết không có một cơn gió, vừa nóng lại buồn bực, miệng lại khát.
“Mạnh Yên, cho cậu.” Không biết La Vĩ từ nơi nào nhô ra đưa cho cô một chai nước tinh khiết, mới vừa chạy đến siêu thị mini của trường học để mua.
Hai người vô cùng man mắn, vừa là bạn học cùng lớp. La Vĩ nhìn thấy Mạnh Yên ở trường Đại học này thì vui mừng không thôi, liên tiếp hỏi cô như thế nào cũng thi trường này? Mạnh Yên chỉ nói đơn giản, cô thay đổi ý định.
Cậu cũng rất biết điều không hề hỏi thêm nữa, chẳng qua là săn sóc cô.
“A, nước.” Ánh mắt Mạnh Yên sáng lên, giống như trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo: “Thật tốt quá, La Vĩ, cảm ơn cậu.” Vắt nắp chai đổ nửa bình nước ào ào vào trong bụng, cuối cùng hóa giải cổ họng khô cạn.
La vĩ đưa hai chai nước khác cho Đàm Tuyết cùng Mộc Bình Bình, làm bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì có quan hệ với Mạnh Yên, những ngày sống chung này làm cho các cô cùng cậu quen thuộc, đồng thời đối với cậu cũng rất có hảo cảm, là một bé trai rất cẩn thận. Thời tiết thế này còn muốn đến đưa nước cho các cô, thật là một người tốt.
Cậu cũng không nhiều lời, đưa xong nước liền đi tới nam sinh bên kia. Đám nam sinh kia không biết nói với cậu những thứ gì, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười ấm áp.
Diệp Thiên Nhiên thoả mãn mà gật gật đầu: “Nếu là có, nhất định phải nói với anh.” Nhìn anh làm thế nào chỉnh những nam sinh kia?
Mạnh Yên tựa vào trong ngực anh chơi cúc áo của anh, miễn cưỡng hỏi: “Nếu quả thật có, anh định làm như thế nào?”
Diệp Thiên Nhiên làm một tư thế chặt đầu, chọc vui Mạnh Yên. Người này cũng quá dữ.
“Còn anh thì sao? Trong trường học có nữ sinh quấn lấy anh hay không?” Mạnh Yên níu lấy y phục của anh ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên: “Không có, anh không có để ý.” Cho dù có, anh cũng sẽ dứt khoát cự tuyệt người ta. Tuyệt không làm cho người ta lưu lại một chút hi vọng. Càng về sau, nữ sinh tìm anh thổ lộ càng ngày càng ít.
“Sở Khả Nhi thì sao?” Thật ra thì người Mạnh Yên lo lắng nhất là cô ta, cứ có cảm giác đây là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ.
“Cô ấy rất ít đến tìm anh, đoán chừng tuyệt vọng rồi.” Diệp Thiên Nhiên sờ đầu của cô, biết trong lòng cô để ý, tận lực nói uyển chuyển một chút. Thật ra thì Sở Khả Nhi bắt đầu tìm anh rất nhiều, chẳng qua là sau đó bị anh kiếm cớ cản mấy lần, liền không lại đến tìm anh, nghe nói cô ấy đã chuyển vị trí đến một nam sinh cùng tuổi, có thể dời đi mục tiêu.
Mạnh Yên cũng không có lạc quan như vậy, thử nghĩ Sở Khả Nhi thích một nam sinh vài chục năm, đâu có thể nào rút lui nhanh như vậy. Lại nói tính tình Sở Khả Nhi rất được nuông chiều, thoạt nhìn không phải dễ dàng lùi bước, cô ta bị cưng chìu không biết trời cao đất rộng, cho là chuyện thế gian này đều do cô ta nắm giữ. Nhưng cô cũng không thể nói ra lời này, chỉ là có chút lo lắng nhắc nhở: “Vẫn cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, anh sẽ chú ý giữ khoảng cách .” Diệp Thiên Nhiên ôm chặt cô, muốn trấn an nội tâm bất an của cô.
“Anh hiểu là được, nếu lại chọc giận em, em sẽ không cần anh nữa.” Mạnh Yên cười híp mắt, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.
“Sẽ không, sẽ không.” Lần này đến phiên Diệp Thiên Nhiên sợ hãi, anh biết tính tình của cô. Yêu hận rõ ràng, tuyệt không quay đầu lại. Nếu anh làm chuyện tổn thương đến cô, cô sẽ không tha thứ cho anh. Coi như trong lòng cô có đau khổ đi nữa, dù tiếc đến đâu cũng sẽ một đao chặt đứt tình duyên .
Mạnh Yên không khỏi cười: “Anh khẩn trương cái gì? Chỉ cần anh không chạm vào giới hạn cuối cùng của em, em cũng không bỏ được anh.”
Nói cũng phải, Diệp Thiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, sợ cái gì? Nhưng lời của cô hại anh giật mình, anh mong có thể đừng đến liên tục. Anh liên tiếp hôn sâu, cho đến khi cô thở không được mới chịu bỏ qua cho cô.