Đời Người Bình Thản
Chương 77 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
“Dựa vào cái gì mà anh trai con phải chi tiền?” Bà nội Mạnh nghe xong nổi
trận lôi đình, tay không ngừng run rẩy: “Bao nhiêu năm mẹ ở nhà bọn họ,
con đều bỏ mặc, chỉ chu cấp chút tiền thì có ích gì?”
“Khôngphải hàng tháng con đều qua thăm mẹ hay sao?” Mạnh Ngọc Cương vừa nghe thấy
lời này, trong lòng càng thấy buồn: “Mỗi lần sang thăm con đều mua đồ ăn đồ uống mang đến, đồng thời còn đưa cho mẹ một nghìn đồng tiền tiêu vặt đấy thôi.” Ông biết số tiền này căn bản mẹ ông không hề tiêu, vì lẽ đó
mỗi lần đến thăm cũng sẽ mua thêm rất nhiều đồ dùng khác.
Không
phải Mạnh Ngọc Cương từ chối không cho mẹ ông ở cùng nhà. Ngày trước mẹ
ông chê nhà ông nghèo không thể cho bà cuộc sống tốt, thế mà hôm nay mẹ
ông lại nói vậy. Hơn nữa ông cũng không hề bạc đãi mẹ ông, lúc nhà ông
còn nghèo mặc dù không có tiền nhưng khi trong nhà có đồ ăn ngon đều
nghĩ đến mẹ ông, trong nhà không đủ ăn cũng cố gắng nhẫn nhịn. Đến sau
này khi đã có tiền, mỗi lần sang thăm cũng đều mua rất nhiều đồ tốt, còn đưa thêm tiền, vậy ông có chỗ nào làm không tốt đây? Tất cả những
chuyện này Lý Thiến đều biết nhưng cô ấy cũng không hề kêu ca một câu
nào. Con dâu hiền thảo như vậy vì sao mẹ ông lại không thích? Cháu gái
ngoan ngoãn đáng yêu như thế tại sao cũng không ưa? Mẹ ông không hiểu
đạo lý yêu ai yêu cả đường đi lối về hay sao?
Bà nội Mạnh mặt đỏ bừng bừng không ngờ đứa con trai này tự nhiên trở mặt.
Trên mặt Quý Tú Mai lộ ra thần sắc kỳ quái: “Chú Ngọc Cương, hay là chú để
mẹ đến ở nhà chú đi, chị cũng rất bận không có nhiều thời gian quan tâm
đến mẹ được.” Bà ta nghĩ tạm thời cứ chuyển vấn đề khó khăn này sang xem Mạnh Ngọc Cương sẽ giải quyết như thế nào?
Nếu như mẹ chồng bà
ta chuyển vào ở cùng gia đình Mạnh Ngọc Cương thì sau này bà ta có thể
thuận nước đẩy thuyền thường xuyên chạy đến gia đình chú ấy nịnh hót mấy câu. Còn nếu không chịu để bà nội Mạnh đến ở, vậy thì đoạn tuyệt quan
hệ đi, với quy mô xưởng sản xuất lớn như thế này bồi thường mười hay hai mươi vạn chắc cũng không thành vấn đề. Bà ta cũng không tham lam gì,
chỉ cần chút tiền này là đủ.
Mạnh Ngọc Cương thẳng thừng từ chối: “Đùa gì thế? Bọn em đều rất bận lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi để chăm
sóc mẹ?” Tự dưng bà chị dâu nói những lời này khẳng định không có ý tốt, ông phải cẩn thận đề phòng.
Quý Tú Mai ngẩng đầu lý sự: “Cũng
không thể nói như thế, đều là phận làm con, tại sao gia đình chị vẫn
nuôi mẹ, còn gia đình chú lại phủi tay không quan tâm?” Trong lòng bà ta cực kỳ đắc ý, bất luận thế nào bà ta cũng phải tìm mọi cách để chiếm
được nhiều tiện nghi nhất.
Mạnh Ngọc Cương trừng mắt hung hăng
nhìn Quý Tú Mai: “Chị dâu, chị nói gì lạ vậy? Lúc nào mà em không quan
tâm đến mẹ?” Những chuyện thế này phải nói đúng theo lương tâm, mỗi lần
ông sang thăm đều mua rất nhiều đồ ăn, một mình mẹ ông ăn làm sao hết,
tất cả đều cho cả nhà anh cả cùng ăn. Ngay cả tiền ông cho hàng tháng
cũng đều vào túi bà chị dâu này, vậy mà bây giờ còn đứng đây có ý trách
móc ông hay sao?
Mạnh Ngọc Cương
đem tất cả nói ra hết, bà nội Mạnh cũng không hề trốn tránh, khí thế
hùng hồn như muốn đòi mạng người: “Mẹ muốn cho tiểu Quân, nó không biết
kiếm tiền cho cha mẹ, mẹ phải giúp nó tiết kiệm.”
“Tiểu Quân có
tay có chân, hoàn toàn có thể dựa vào bản thân kiếm tiền.” Mạnh Ngọc
Cương cảm giác được việc quá cưng chiều một đứa bé không phải là chuyện
tốt: “Mọi việc mẹ đều suy nghĩ giúp tiểu Quân, chưa chắc đã bảo vệ được
mà nói không chừng còn là hại tiểu Quân.”
Ông nhớ khi Mạnh Quân
còn bé cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, nhưng càng lớn
càng có nhiều thói xấu, được nuông chiều không hiểu biết gì.
Bà
nội Mạnh không thích nhất khi nghe những lời nói như thế, lập tức nổi
trận lôi đình: “Con nói chuyện hoang đường gì thế? Sao mẹ lại có thể hại cháu mẹ được chứ? Đó là cháu đích tôn yêu quý nhất của mẹ.”
“Con nói cái gì mẹ cũng không nghe, vậy con không nói nữa.” Mạnh Ngọc Cương
nhìn dáng vẻ kích động của mẹ ông, tâm rất lạnh: “Con cho mẹ hai sự lựa
chọn, hoặc là giống như trước đây mẹ vẫn cứ ở nhà anh cả, mỗi tháng con
sẽ chu cấp một nghìn đồng và không ít đồ dùng. Hoặc là mẹ đến nhà con ở nhưng tiền và đồ dùng sẽ không cần bàn đến nữa, một đồng con cũng không đưa.” Đối với mẹ ông nói lý lẽ là không được chỉ có thể cứng rắn mới
giải quết được vấn đề.
Bà nội Mạnh thấy con trai bà từ trước đến
nay luôn hiếu thuận, lần này bất kể thế nào cũng không chịu nghe lời,
phẫn nộ công tâm: “Con giỏi thật, con … Được, được, mẹ sẽ đến tòa án để
kiện.” Bà nội Mạnh muốn dọa Mạnh Ngọc Cương, buộc ông phải thỏa hiệp.
Thâm tâm Mạnh Ngọc Cương càng ngày càng lạnh, giọng nói nhàn nhạt: “Vì lý do gì? Con ngược đãi mẹ? Đem tất cả mọi chuyện nói cho thẩm phán nghe, xem thẩm phán sẽ đứng về bên nào?” Lại muốn kiện ông? Ông đã làm gì sai? Bà thật sự là mẹ ruột của ông hay sao?
Bà nội Mạnh luống cuống,
hoang mang nói một tràng: “Con … con đừng tưởng có mấy đồng tiền dơ bẩn
là có thể mua chuộc được thẩm phán giúp con? Mẹ sẽ đi lên tận tòa án
thành phố để kiện, luôn có một nơi có thể làm chủ cho mẹ.”
Đúng,
bây giờ Mạnh Ngọc Cương là người có tiền, có thể dùng tiền mua chuộc
người khác giúp. Có điều bà nội Mạnh cũng có biện pháp, bà sẽ đến tòa án thành phố yêu cầu làm chủ cho bà. Dám không hiếu thuận với bà, xem bà
làm thế nào mà trừng trị đứa con bất hiếu?
Mạnh Ngọc Cương không dám tin nhìn mẹ ông, trên đời có người mẹ như thế này hay sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
(Tác giả có lời muốn nói: Thật là một bà mẹ cực phẩm, có một không hai.)