Đời Người Bình Thản
Chương 78 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Bà nội Mạnh cho rằng
đã dọa được Mạnh Ngọc Cương, trong lòng có chút đắc ý, tỏ vẻ khoan hồng
độ lượng: “Con vẫn nên ngoan ngoãn đưa tiền thì mẹ sẽ không đi kiện
nữa.”
“Bà nội, người muốn đi đâu kiện thì cứ đi.” Ban đầu
Mạnh Yên không muốn tham gia vào cuộc tranh luận này nhưng nhìn sắc mặt
trắng bệch, vẻ mặt thương tâm của cha cô, thật sự thấy không đành lòng:
“Có điều bất luận kiện cáo ở đâu, chỉ kiện mỗi cha cháu là không được,
sẽ phải kiện bác cả cùng ba người cô của cháu thì mới có người để ý đến
bà nội.” Phải dùng những lời nói thế này mới có thể dọa được hai người
phụ nữ nông thôn này, lời nói nửa đùa nửa thật mới có thể dễ dàng lừa
gạt được người khác.
“Cháu nói cái gì? Làm sao có thể như vậy?” Căn bản bà nội Mạnh không tin, muốn lừa gạt bà già này hay sao?
“Sao lại không thể? Mọi người đều là con ruột, đương nhiên phải có nghĩa vụ
chăm sóc bà nội.” Mạnh Yên cười vô cùng rực rỡ không gì sánh được: “Mỗi
một người đều phải bỏ tiền ra chu cấp cho bà nội, đương nhiên là phải
cùng nhau kiện rồi.”
“Bà không tin những gì cháu nói.” Bà
nội Mạnh lắc đầu: “Cháu đừng nghĩ sẽ lừa được bà.” Trong lòng bà nội
Mạnh đối với đứa cháu gái này hận muốn chết.
“Vậy tùy bà
nội, đúng rồi, cháu có nghe nói lần trước có một ông lão kiện ba người
con tội bất hiếu, tòa án tuyên bố ông lão thắng kiện, và trên bản án quy định mỗi tháng phải chu cấp cho ông lão sáu trăm đồng, ba người con
chia đều, mỗi người chu cấp hai trăm đồng một tháng.” Vẻ mặt Mạnh Yên
thờ ơ tiếp tục nói: “Nhưng mà từ đó về sau trừ những lúc đưa tiền cho
ông lão thì bọn họ mới đến, còn những ngày bình thường ngay cả mặt mũi
cũng không thấy, các ngày lễ tết cũng không về gặp ông lão. Bà nội,
người cứ việc đi kiện, cha cháu chu cấp cho bà nội một nghìn đồng đã là
nhiều rồi, còn nếu theo quy định của pháp luật, bà nội có tất cả năm
người con thì mỗi người chỉ cần phải chu cấp hơn một trăm đồng, thật là
có lời. Cha à, cha mau đưa bà nội đi đi, khả năng bà nội không tìm được
nơi để kiện đâu.”
Cô cố ý thúc giục bà nội Mạnh đi, mục đích chính là để cho bà nội Mạnh tin tất cả những gì cô nói là thật. Kỳ
thực, tất cả những gì Mạnh Yên vừa nói đều có thật, không có chút nói
điêu.
Lúc đầu Mạnh Ngọc Cương bị chấn động khiếp sợ, cho đến lúc này như bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng phối hợp cùng con gái, chủ động tiến lên đỡ bà nội Mạnh: “Mẹ, vậy con đưa mẹ đi, yêu cầu người ta giúp
mẹ viết đơn kiện.”
Bà nội Mạnh bị dọa, hung hăng đẩy cánh
tay Mạnh Ngọc Cương ra: “Không, không, không, mẹ không đi, mẹ không đi.” Ánh mắt nhìn về phía Quý Tú Mai đang đứng cạnh đấy, muốn bà ta ra mặt
giải vây. Nếu như là sự thực thì một nghìn đồng từ con trai bà chắc chắn là không lấy được, điều này làm sao có thể?
Trong lòng Quý
Tú Mai thấy sợ hãi sau khi nghe thấy những lời phân tích đầy lý lẽ của
Mạnh Yên. Chuyện Mạnh Yên vừa nói bà ta đã nghe qua, còn nghe nói ông
lão kia thấy hối hận cũng đã muộn.
Nếu như làm đúng như vậy, chẳng phải bà ta sẽ bị thiệt thòi lớn, bao nhiêu tiền không cánh mà bay.
“Sao bà nội lại không đi? Cha mình cũng thật là, tiền kiếm được nhiều hơn
Mạnh Yên yêu cầu Quý Tú Mai làm chứng đồng thời cũng phải ký tên vào.
Quý Tú Mai phát hiện Mạnh Yên càng ngày càng khó đối phó, tâm tư quá sâu.
Hai đứa con của bà ta có liên hiệp lại đoán chừng cũng không phải là đối thủ của cô. Cho đến khi nghĩ được biện pháp đối phó với con bé này thì
bây giờ bà ta không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp ký tên
vào.
Quý Tú Mai tính toán: “Ngọc Cương, chữ chị cũng đã ký, đến
ngày tổ chức hôn lễ của cháu gái, thân là chú ruột, em cũng phải có
mặt.” Ít nhất cũng phải đạt được một mục đích.
Mạnh Ngọc Cương
thấy đôi mắt Quý Tú Mai láo liên, không có chút ý tốt nào, trong lòng
cảm thấy rất ghét. Nhưng yêu cầu này là hợp tình hợp lý, ông không có
cách nào cự tuyệt: “A Tuệ là cháu gái em, đương nhiên em sẽ đến tham
dự.” Ông và anh trai cũng không thể nào trở mặt với nhau được, cũng
không thể để phiền toái lần này mà không đến tham dự hôn lễ, nếu không
làm gì còn chút mặt mũi nào gặp bà con thân thích?
Quý Tú Mai cảm thấy hài lòng, hất cằm lên nói: “Vậy thì tốt, còn hai mẹ con Mạnh Yên?” Ít nhất cũng đã có câu trả lời thỏa đáng cho thông gia nhà bà ta, lại
còn có thể nhận được hai phong bao lì xì, coi như cũng không uổng công
đi một chuyến.
“Đến lúc đó sẽ nói sau.” Mạnh Ngọc Cương vô cùng
lạnh nhạt trả lời. Trong thâm tâm ông biết rõ chắc chắn Lý Thiến sẽ
không đi, còn Mạnh Yên có đi hay không còn tùy thuộc vào tình hình rồi
mới quyết định.
Quý Tú Mai coi như đạt được một nửa mục đích nên
cũng không dài dòng nữa, những chuyện khác để sau này nói tiếp. Kéo tay
bà nội Mạnh: “Ngọc Cương, chú đưa chúng tôi về nhà.” Giọng điệu này nói
như đây là một chuyện đương nhiên phải làm.
Mạnh Ngọc Cương đứng dậy đưa hai người đi ra ngoài. Chỉ sau năm phút đã thấy Mạnh Ngọc Cương đang đi vào nhà.
Mạnh Yên và Lý Thiến xúm lại hỏi: “Cha, thế nào mà nhanh vậy?”
“Cha gọi taxi đưa hai người về.” Nếu là trước đây, Mạnh Ngọc Cương chắc chắn sẽ đưa hai người về nhưng hôm nay một chút ý nghĩ cũng không có. Trong
phòng làm việc còn có Lý Thiến khiến cảm thấy không yên lòng, chuyện vừa nãy Lý Thiến một câu cũng không nói nhưng trong thâm tâm khẳng định
chứa đầy một bụng tức, chuyện này ông có thể hiểu được.
Mạnh Yên liếc mắt nhìn cha mẹ cô, híp mắt cười: “Vậy con đi ra ngoài, cha và mẹ cứ việc nói chuyện.”
Mạnh Ngọc Cương nhìn con gái chạy mất như một làn khói, không khỏi than thầm con gái thật là tinh quái. Xoay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của
vợ, trong lòng lại than thầm một tiếng, thu dọn mớ suy nghĩ hỗn loạn,
gương mặt nở nụ cười đi đến dỗ dành Lý Thiến.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tác giả có lời muốn nói:Chương này cùng với chương phía trước là đồng
thời viết xong cùng một lúc, chỉnh sửa lại mới phát hiện có hơn sáu
nghìn chữ nên chia làm hai chương. Vô cùng, vô cùng mong đợi đến hôn lễ
của Mạnh Tuệ, wow khà khà khà … Để cho hôn lễ của cô ta trở thành … Khụ
khụ, không thể lộ bài …