Dong Chơi Mạt Thế (sáng tác)
Chương 7 : Dung hợp
Ngày đăng: 01:18 27/06/20
Chương 7: Dung hợp
Cười ha hả được một lúc hắn mới nhớ là bài đăng kia được tải lên một trang web khá nổi tiếng. Hắn còn nhớ là cuối bài lão già đăng bài kia bảo có ai đọc sẽ xóa luôn nhưng ai mà biết người ta sẽ làm như thế nào cơ chứ.
( các bạn cứ cho là chủ bài đăng luôn luôn load đi load lại link web đó đến khi thông báo có 1 lượt đọc thì xóa luôn và bài đăng đó vẫn tồn tại đến khi người đọc tắt trang bài đăng đó đi)
Hắn mau chóng vùng dậy bật chiếc máy tính . Màn hình lại hiện ra logo Window 7 một lần nữa chẳng mấy chốc máy đã bật hẳn lên. Tay hắn thành thạo nắm lấy con chuột bật trình duyệt tìm kiếm lên. Thao tác nhanh nhẹn tìm kiếm đường link của bài đăng trong phần lịch sử trình duyệt web.
Đường link ở ngay trên phần đầu tiên của lịch sử tìm kiếm của trình duyệt web. Sáng sớm nay khi hắn đi ngủ thì bài viết này được đọc cuối cùng nên cũng không có gì lạ.
- Cick.
Tiếng nháy chuột vang lên, màn hình hiển hiện trang web hôm qua hắn đọc. Đập vào mắt hắn là thông báo bài viết đã bị xóa nằm ở giữa màn hình. Lăn con chuột xuống phía dưới chỉ thấy biểu tượng con mắt tượng trưng cho số lượt xem vẻn vẹn chỉ có một hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
- Chắc hẳn chỉ có mình đọc được bài này thôi.
Đang cao hứng bừng bừng hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề: “ Sao mình phải tưng tửng như thế cơ chứ? Tưởng tượng điểm sáng hẳn là ai cũng làm được. Gửi tưởng tượng vào điểm sáng mới khó, mà chắc gì cái đó đã là thật”.
- Thôi dù sao cũng đang rảnh háng thử một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Suy nghĩ thoải mái hắn lại một lần nữa tắt chiếc máy tính nằm lại trên giường mắt lại nhìn đau đáu vào cái lỗ trên trần nhà. Áp dụng lại cách khiến tâm trí chỉ nghĩ đến điểm sáng hắn lại nhanh chóng thừ người ra.
Không biết qua bao lâu tai hắn nghe thấy tiếng chít chít lộc cộc trên nóc nhà mới tỉnh táo trở lại. Lần này hắn đã tính toán trước, thò tay cầm cái điện thoại ấn ấn mấy cái. Màn hình hiện tại đang hiển hiện 13h 25p
- Lần này chỉ được 12 phút có vẻ ít thời gian hơn. Tai của mình vẫn nghe được tiếng lũ chuột đang lục đục chứng tỏ khi phác họa và in điểm sáng đó trong tâm trí sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề giác quan.
Đông Quân nằm trên giường suy nghĩ rút ra kinh nghiệm của mình.
- Nhưng tại sao ngoài đường có tiếng xe mình lại không hề hay biết? Hay là những tiếng xe đó xuất hiện với tần xuất đều, bình thường ta cũng hay nghe đến tiếng xe cộ bên ngoài nên não bộ tự động loại bỏ phòng bị. Còn tiếng chuột kêu mà mình nghe thấy khiến mình tỉnh lại hẳn là theo bản năng phòng bị.
Hắn suy nghĩ như vậy không hẳn là sai, theo như các nhà khoa học nghiên cứu con người có rất nhiều đặc điểm sinh tồn của các loài động vật chẳng qua là nó đã bị mai một đi nhưng gen di truyền vẫn ẩn sâu trong tiềm thức mỗi người.
Như khi những em bé dưới 6 tháng tuổi bị nhúng mặt xuống nước, các bé vẫn giữ được hơi thở một cách tự nhiên, không hề có biểu hiện bị sặc nước như những người chưa biết bơi. Khi ấy, tim đứa trẻ sẽ tự động đập chậm lại giúp chúng giữ được oxy, đồng thời, máu sẽ luân chuyển nuôi các bộ phận quan trọng như tim và não.
Bên cạnh đó, khi bị đặt úp bụng xuống nước, các bé liền quạt tay đạp chân một cách tự nhiên. Tuy các bé không biết ngoi đầu lên để thở, nhưng kết hợp với phản xạ lặn, các bé có thể vùng vẫy trong nước một thời gian mà không bị sặc nước.( trích trong bài viết “4 Khả năng kì diệu của trẻ sơ sinh” của Việt Anh, theo Mask online) Điều này có thể suy xét tổ tiên xa xưa nào đó của chúng ta đã từng là một giống loài sống dưới nước.
- Ừm ừm hẳn là như vậy rồi, bây giờ cần phải giữ vững điểm sáng.
Đông Quân gật gật đầu tự cho là suy đoán của mình đúng. Hắn không giông dài thêm nữa lại một lần nữa nhìn chăm chú cái lỗ đang rọi ánh mây trời trên trần nhà kia.
Vẫn áp dụng cách cũ tâm trí hắn rất nhanh chỉ còn lại một điểm sáng. Lần này bọn chuột có vẻ quấy phá hơn, cứ liên tục lục đục làm hắn không thể nào tập chung giữ vững điểm sáng trong tâm trí, trong đầu hắn thi thoảng lại tưởng tượng linh tinh đủ loại chuyện.
- Azz, thật sự là khó hơn mình tưởng.
Thở dài một hơi loại bỏ tạp niệm, hắn cố gắng ngăn chặn tạp âm ảnh hưởng tâm trí.
Có vẻ như sự cố gắng của hắn đã được đền đáp, sau một khoảng thời gian khá dài tâm trí hắn hoàn toàn chỉ còn một điểm sáng. Nhưng có lúc lại chẳng may lơ đãng khiến điểm sáng sụp đổ.
Cứ mỗi khi tỉnh lại hắn lại lắc lắc đầu cố loại bỏ tiếng ồn, tạp niệm tiếp tục luyện tập giữ vững điểm sáng trong tâm trí.
Chẳng biết từ khi nào mắt hắn đã nhắm, hắn chỉ thoang thoảng nghe thấy tiếng còi xe ngoài ngõ nhỏ, tiếng chuột kêu chít chít trên trần nhà nhưng điểm sáng vẫn giữ vững trong tâm trí . Hắn còn dư một ít sức dò xét tiếng động phát ra từ nơi nào.
Lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, giữ vững điểm sáng trong tâm trí. Những tiếng ồn to to nhỏ nhỏ bây giờ giường như không thể lay động điểm sáng lấp lánh trong tâm trí hắn.
Hắn bây giờ tựa như một người ngủ say, vẻ mặt thanh thản như chút được mệt mỏi.
- Cái đứa đổ đón nào đổ rác ở trước cửa nhà bà, cái thứ vô học cha mẹ chúng mày thế nào là con người à.
- Ôi 18 đời tổ tông nhà chúng mày đổ rác ra cửa nhà bà bà biết bà đào cái mồ lên cho ông bà ông vải chúng mày nhìn xem cái lũ con cháu mất dạy chúng mày,.......
Đông Quân đang tưởng tượng và giữ vững điểm sáng thì bỗng giật mơ bừng mắt ngồi phắt dậy. Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh chửi bới thì vẻ mặt cau có.
- Không biết ai vô phúc đắc tội với con mụ điên nhà bên kia nữa....
Hắn nhắn nhó lẩm bẩm, bên ngoài tiếng mắng chửi vang lên một hồi dần dần biến thấp rồi ngưng hẳn, chắc là con mụ kia chửi hết hơi rồi lên mới ngậm miệng lại.
Ưỡng ngực vươn vai khiến những khớp xương phát ra tiếng lộp bộp. Bây giờ tinh thần hắn thật sự rất thoải mái tựa như một chiều thu ngoài trời đang mưa mình thì thư giãn ngủ ở trong phòng vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời thông qua lỗ hổng trên mái nhà. Chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã tối mịt, loáng thoáng chỉ thấy được ánh trăng sau tầng mây. Đông Quân thật sự không biết thời gian qua đã qua lâu như vậy. Lục lọi xem giờ trên chiếc điện thoại.
- Đã muộn như vậy rồi?
Đồng hồ trên chiếc điện thoại bây giờ hiển hiện 18h46. Hắn thật sự cảm khái vạn phần “ nếu cái này chẳng thể đánh lừa não bộ hay phóng xuất sóng não bộ gì gì đó thì cũng thật sự hữu ích. Mình cảm giác như vừa nằm mơ một giấc mơ chỉ có điểm sáng trắng đục vậy”.
Hắn thử tưởng tượng lại một chút chẳng mấy chốc đã có một điểm sáng trắng lấp lánh trong tâm trí. Bây giờ hắn còn dư sức suy nghĩ, trong đầu lóe lên ý tưởng, hắn một bên cố duy trì điểm sáng một bên suy nghĩ đi bật đèn điện. Não bộ hắn phát ra mệnh lệnh cho cơ thể khiến chân hắn bắt đầu di chuyển.
Dù chỉ cách có vài mét nhưng bước chân hắn lại chậm rì rì, qua mấy giây gian nan mới bước được vài bước nhỏ. Trong đầu hắn điểm sáng vì có ý nghĩ sung đột lung lay như sắp tan biến. Hắn vất vả lắm mới ổn định lại điểm sáng mà vẫn duy chì bước chân chậm rãi.
Tựa như một vận động viên leo núi, hắn cẩn thận đặt từng bước chân. Phải qua 2p đồng hồ hắn mới đi đến được công tắc điện ngay cửa ra vào chỉ cách cái giường 5m. Khó nhọc dơ cánh tay lên, mất tầm 10 giây ngón tay hắn mới đặt được vào công tắc điện.
- Tạch.
Tiếng công tắc đèn điện vang lên, đèn điện nháy nháy mấy cái rồi sáng hẳn. Điểm sáng trong tâm trí không thể duy trì ầm ầm vỡ vụn, hắn tựa như buông xuống tảng đá lớn. Cả người hắn thấm đẫm mồ hôi.
- Azz, thật sự là căng thằng. Không nghĩ tới độc việc duy trì điểm sáng kết hợp song song với điểu khiển cơ thể lại căng thẳng như vậy.
Vừa xoa mồ hôi nhuễ nhoại trên trán hắn vừa lẩm bẩm cảm thán. Đông Quân bây giờ cảm giác thật mệt mỏi cả người uể oải. Hắn với tay lấy chai nước khoáng trên bàn máy tính tu ừng ực một hơi dài.
- Bây giờ mình chỉ cẩn tập trung tinh thần là sẽ tưởng tượng được điểm sáng và giữ vững nó. Cả buổi nay mình chỉ chăm chăm vào lỗ hổng chiếu ánh sáng từ trên trời vào nên giờ nó như là lạc ấn chỉ cần tập trung tưởng tượng là sẽ xuất hiện.
- Còn vừa tưởng tượng điểm sáng kết hợp song song với làm một việc nữa thì cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể nắm vững. Lúc nãy khi vừa tưởng tượng điểm sáng vừa song song làm một việc thật sự là mệt mỏi hẳn là não bộ vẫn chưa thích ứng được.
Lẩm bẩm đưa ra nhưng giải thích của mình về “điểm sáng” rồi nhanh chóng đưa ra những bước kế tiếp:
- Việc cần làm tiếp theo là tưởng tượng và giữ vững một điểm sáng nữa, gửi tưởng tượng của mình vào điểm sáng xong dung nhập chúng với nhau.
- Không biết dung hợp hai điểm sáng với nhau có thật sự phát ra “sóng não bộ” không? Nếu mà phát ra được ta thật sự là người sở hữu siêu năng lực. Không, không phải gọi là X - MEN ha ha.
Hắn thật sự như biến thành một đứa trẻ hiếu học, đang làm bài toán khó thì bỗng dưng tìm ra cách làm. Giờ đây thật sự hắn muốn làm đến cùng để xem xem cuối bài toán đáp án là như thế nào.
Đang suy nghĩ bay bổng về việc mình là một người có siêu năng lực phất tay là hô mưa gọi gió khóe miêng cứ cười ngây ngô.
- Ục ục...
Âm thanh cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, đưa Đông Quân về thực tại. Xoa xoa cái bụng đang xẹp xuống vì đói nhưng vẻ mặt lại đầy hướng tới.
- Muốn thực hiện được phải lấp đầy cái bụng đã.
Phi vội về bàn bếp ga, tay chân thoăn thoắt lấy xoong nồi bát đũa tự nấu cho mình một bát mỳ gạo hai quả trứng. Mùi thơm mỳ gạo kết hợp với trứng ốp tỏa ra. Hắn như hổ đói lâu ngày thấy thỏ con, mỗi đũa gắp phải há thật to miệng mà ngậm chẳng mấy chốc bát mỳ trứng đã sạch bong.
Nhấc cái bát ngửa cổ ừng ực uống nốt chỗ nước mỳ lúc này hắn mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng mấy cái.
- Ăn xong rồi đi luyện tập thôi.
Đông Quân quẳng cái bát vào nhà vệ sinh nhanh chóng tắt điện rồi chạy thẳng vể chiếc giường. Nằm phịch xuống giường cũng chả quan tâm thức ăn có xuôi xuống bụng hay không. Nằm trên giường ngước đầu nhìn lên nóc nhà vẻ mặt hắn lại cau có.
Lỗ thủng ở nóc nhà không có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ánh trăng bị tầng mây che lấp đã hòa với bóng tối của căn phòng. Hắn có chút không biết phải làm sao. Chẳng lẽ mình phải bật điện lên nhìn vào bóng đèn? Nhưng thế thì hại mắt quá...
Suy nghĩ một hồi hắn bỗng nhớ tới chuyện sáng sớm nay khi đi ngủ, lúc đó hắn nhìn qua lỗ thông gió thấy ánh đèn điện xa xa ngoài đường. Lúc đó hắn cũng thừ người trong đầu chỉ có điểm sáng vàng trùng màu với bóng điện ngoài đường sau một hồi suy nghĩ linh tinh rồi mở thấy giấc mộng “kinh hoàng”.
Hắn xoay nhanh người sang nhìn về lỗ thông gió trên tường nhà. Từ chỗ hắn đến chỗ đèn điện cũng khá xa nên không sợ bị hỏng mắt. Tối qua cũng nhìn rồi cũng chẳng làm sao cả. Qua khe lỗ thông gió hắn nhìn thấy chiếc bóng điện tỏa ánh sáng màu vàng không biết được bật từ khi nào.
Lấy kinh nghiệm lúc chiều, khiến cưỡng ép tâm trí mình tập trung vào điểm sáng ánh vàng của bóng điện. Vẻ mặt hắn rất nhanh lại đờ ra, ánh mắt thi thoảng lại chớp chớp theo bản năng, trong tâm trí chỉ còn lại điểm sáng vàng.
Không biết có phải là trước đó đã có kinh nghiệm hay không, lần này tưởng tượng điểm sáng vàng tương đối dễ dàng, rất mau đã giữ vững được điểm sáng vàng trong đầu.
Khi đã giữ vững được điểm sáng vàng đó hắn thử nâng tay mình lên. Trong đầu hắn điểm sáng vàng lung la lung nay như sắp sụp đổ. Hắn gian nan giữ vững điểm sáng song song kết hợp nâng tay lên.
Động tác này dễ hơn lúc mở đèn điện nhiều, chẳng qua là điểm sáng vàng vừa được hắn tưởng tượng trong đầu còn chưa đủ để khắc sau lạc ấn nên mới lung lay dữ dội như vậy. Tay nâng lên thẳng đứng rồi ngừng lại, điểm sáng trong đầu lung lay tựa như sụp đổ cũng dần dần yên tĩnh. Một lúc lâu sau Đông Quân mở bừng mắt ra, bàn tay vừa nâng lên nhanh chóng hạ xuống. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên:
- Ta thật sự là thiên tài, nhanh như vậy đã nắm giữ vững được điểm sáng thứ hai ha ha.
Mèo khen mèo dài đuôi một câu hắn cũng không chủ quan mà lại chăm chú nhìn vào ánh đèn đường phát ra ánh sáng vàng qua lỗ thông gió. Dù là giữ vững được điểm sáng nhưng thời gian nhìn để điểm sáng phác họa trong đầu và tưởng tượng chưa được lâu lên cần phải tôi luyện cho điểm sáng đó khắc sâu lạc ấn trong não.
Cứ như tên ngốc chỉ nhìn về một điểm sáng duy nhất được chiếu vào căn phòng qua lỗ thông gió không biết bao lâu ánh mắt hắn mới trở lên có hồn, nháy nháy mấy cái.
- Ừm, đã nắm vững được điểm sáng rồi giờ đến bước tự mình tưởng tượng trong đầu ra hai điểm sáng mà không cần ánh đèn hay ánh mặt trời trợ giúp.
Nói xong là làm, hắn xoay người nằm ngửa ra nhắm mắt lại trong đầu cố gắng phác họa ra cùng lúc hai điểm sáng.
Trong trí óc hắn lúc này lúc thì xuất hiện “điểm sáng” trắng đục, lúc thì xuất hiện “điểm sáng” vàng. Hắn cố gắng giữ cả hai điểm cùng phát sáng nhưng không thể nào thực hiện được. Khi hắn nghĩ đến “điểm sáng” trắng thì “điểm sáng” vàng lại sụp đổ và ngược lại, có lúc cũng may mắn khiến cả hai điểm cùng sóng vai phát sáng nhưng thời gian chưa cả đến một giây thì sao mà có thể thực hiện bước dung hợp điểm sáng. Chứ đừng nói đến “đánh lừa não bộ”
- Thực sự không dễ như mình tưởng tượng. Hai “điểm sáng” thật khó mà cùng nhau phát sáng trong tâm trí! Nhưng mỗi lần điểm một điểm sáng nổi nên điểm sáng kia bị thay thế thì mình cảm thấy như dần thích ứng, chỉ cần luyện tập thêm chắc hẳn có thể khiến cả hai điểm sáng phát ra cùng một lúc.
Không chần chờ thêm hắn bắt đầu tưởng tượng “điểm sáng trắng” rồi lại “điểm sáng vàng” cứ thế tuần hoàn không ngừng. Lúc đầu khi “ điểm sáng trắng” đang phát sáng hắn tưởng tượng “điểm sáng vàng” thì mất thời gian khá dài “điểm sáng trắng” mới hoàn toàn vỡ vụn thay thế vào đó là “điểm sáng vàng”. Dần dần quen với quá trình đó tốc độ hiển hiện của hai “điểm sáng” trong não hắn ngày càng nhanh, “điểm sáng” này chưa kịp lung lay vỡ vụn thì “điểm sáng” kia đã nổi lên gần như cùng lúc phát sáng trong tâm trí hắn.
Hai “điểm sáng” cứ tuần hoàn không ngừng chiếu rọi tâm trí hắn. Chẳng biết qua bao lâu hai “điểm sáng” không ngừng vỡ vụn lại tái tạo lại luân phiên nhau bỗng nhiên dừng hẳn. Hai “điểm sáng” lẳng lặng chiếu rọi trong tâm trí hắn một vàng một trắng đục.
Luyện tập để hai điểm sáng luân phiên nhau như mặt trăng mặt trời luân phiên thay thế bầu trời. Cuối cùng hắn cũng có thể khiến hai điểm phát sáng cùng lúc trong tâm trí.
Còn dư một chút ít lực chú ý bên ngoài hắn cũng chỉ nghĩ đến việc “phải duy trì hai điểm sáng”.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, Đông Quân nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy hắn nâng tay lên xoa xoa hai bên thái dương miệng cứ than thở không ngừng :
- Hazz, thật sự là khó làm may mà ta là thiên tài luôn biết cách tạo ra những điều không tưởng hahaha.
Tay day hai bên thái dương miệng thì cười ha hả đến nỗi không ngậm nổi. Cười một chàng dài hắn mới im lặng. Điều chỉnh trạng thái tâm trí vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
- Rất có thể bài viết của lão già bị suy thận sắp kia là sự thật, chỉ cần luyện tập đến lúc dung nhập hai điểm sáng thì cõ lẽ có thể phóng ra “sóng não bộ” ảnh hướng đến sinh vật có tư duy.
Nghĩ đến có siêu năng lực ảnh hưởng đến tư duy và suy nghĩ của người khác Đông Quân lại càng thêm động lực, vẻ mặt như thấy một mỹ nữ khỏa thân trước mặt, hận không lao thẳng đến mà đè nàng ra.
- Bây giờ chỉ còn hai bước cuối cùng là tưởng tượng rồi dung hợp “điểm sáng” sau đó dung hợp “hai điểm sáng” với nhau khiến hai tưởng tượng của mình trồng chéo lên nhau và kết quả là tự thôi miên chính mình rồi phóng ra “sóng não bộ”.
Hắn nghĩ nghĩ “ bây giờ mình giữ vững một điểm sáng trong đầu rồi tưởng tượng ra vấn đề nào đó sau thì không duy trì ngăn cách với điểm sáng để nó dung nhập với tưởng tượng đó của mình”...
Vừa nghĩ là làm, Đông Quân nhanh tróng nhắm đôi mắt lại tưởng tượng ra điểm sáng trắng đục rồi duy chì nó. Còn dư một phần tư duy hắn là tưởng tượng ra lúc đầu tiên mình chơi game.
Một bên duy trì điểm sáng, một bên tưởng tượng lần đầu chơi game . Mặc dù có chút khó khăn vì nó sen lẫn với những kí ức khác trong não bộ. Hắn cố gắng tập trung tinh thần chỉ suy nghĩ đến lần đầu chơi game.
Trong đầu hắn không biết những ký ức lần đầu chơi game được hắn ngẫm đi ngẫm lại bao nhiêu lần. Bỗng nhiên trong đầu hắn một điểm sáng màu trắng đục tiến sát lại gần những ký ức lần đầu chơi game rồi bao trùm tất cả những ký ức đó .
Đúng, hiện tại Đông Quân đang dung nhập điểm sáng với ký ức của mình. Trong đầu hắn điểm sáng dần dần nuốt trọn toàn bộ ký ức. Bây giờ hắn cảm giác như “điểm sáng” đó như có như có liết kết vô hình nào đó với ký ức chơi game nhưng liết kết đó rất mơ hồ.
Đông Quân cứ lập đi lập lại dung hợp ký ức với “điểm sáng”. Điều này đúng thật là rất khó khăn. Có lúc ký ức đang dung nhập với điểm sáng thì có một ký ức khác lại nảy ra xen vào hắn đành phải cho điểm sáng vỡ vụn rồi tưởng tượng lại.
Chẳng biết qua bao lâu miệng Đông Quân khẽ nhếch, hắn cười rất chi là vui vẻ, điệu cười như vừa đạp trúng vé số mấy tỷ đồng vậy.
- Bây giờ chỉ cần mình tưởng tượng ra điểm sáng trắng đục trong đầu là những ký ức chơi game kia cũng hiện ra theo nó.
Hắn lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục nhắm mắt lại. Hắn bây giờ thật sự rất tò mò, điều gì sẽ xảy ra khi mình thật sự luyện được “bí thuật” này.
Suy nghĩ chỉ thoáng trong đầu một chút, hắn biết bây giờ còn chưa dung nhập hai điểm sáng với nhau tốt nhất không lên ảo tưởng quá sớm.
Trong đầu hắn bây giờ điểm sáng trắng đục đã thay thế bằng điểm sáng ánh vàng. Hắn lại một bên duy trì điểm sáng một bên vừa tưởng tượng vừa ám chỉ chính mình bây giờ rất vui.
Hắn cứ lẳng lặng nằm đó nhắm mắt an tĩnh, có thể là 30p có thể là 2h có thể càng lâu hơn mắt hắn nhíu nhíu mấy cái nhưng không có mở ra. Hắn đã dung nhập xong điểm sáng vàng với tưởng tượng mình đang vui vẻ. Hắn không kịp đợi dung hợp hai “điểm sáng” với nhau.
Trong đầu hắn hai điểm sáng phát ra chiếu rọi cả tâm trí. Hai điểm sáng chiếm một phần tâm trí hắn bây giờ đang áp sát lại gần với nhau. Khi hai “điểm sáng” chạm nhau hắn nhớ đến lần đầu chơi game vui sướng ra sao, đánh thua cả máy mà vẫn hò hét cười đùa ầm ĩ. Đăng nằm trên giường nhớ lại những ký ức đó khóe miệng của Đông Quân nhếch sang thật cao. Vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, thay thế vào đó là khuôn mặt vui vẻ yêu đời.
Khi hai điểm sáng hoàn toàn dung hợp với nhau xung quanh hắn 10m không khí cảm giác như dòng nước đặc sền sệt. Cái cảm giác như có như không đó chỉ là thoáng qua nếu mà chăm chú xem xét lại thì chẳng cảm giác được gì nữa. Lũ chuột trên trần nhà tự dưng im lặng một cách khó hiểu khiến không gian tăm tối thêm phần u ám.
Đông Quân mở bừng mắt ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt vui tươi đến lạ.
- Ha ha thật sự là thành công, thật sự là làm được haha. Ta bây giờ là người sở hữu dị năng, ta là X - men hahah...
Trong căn nhà u tối chỉ có một chút ánh đèn điện ngoài đường chiếu vàng qua lỗ thông gió, Đông Quân ngồi trên chiếc giường cười đến không ngậm được miêng y như lần đầu hắn chơi game vậy.
Đông Quân vẻ mặt tươi cười tâm trí cũng là vui vẻ nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc này mình đang rất vui vẻ, có chút hơi thái quá với hoàn cảnh hiện tại. Chắc hẳn khi dung nhập hai điểm sáng não bộ mình đã bị đánh lừa là bây giờ mình rất là vui. Nhưng có phát ra “ sóng não bộ” ảnh hưởng tới xung quanh không thì cần phải nghiệm chứng”.
Đông Quân cười đùa tí tửng như kẻ động kinh trên giường bỗng trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng. “ Nếu mình dung hợp hai điểm sáng khi một điểm sáng có chứa tưởng tượng, điểm sáng còn lại không dung nhập tưởng tượng nữa thì sẽ thế nào?”
Mất một lúc lâu sau sự vui vẻ quá độ mới lắng lại nhưng khóe miệng hắn vẫn là hơi vểnh. Vẻ mặt hắn vẫn tươi nhưng lông mày lại thầm nhăn lại. Nếu mà ý tưởng của hắn thành công thì không cần vất vả tưởng tượng quá khứ rồi lại tưởng tượng hiện tại mình đang vui vẻ hay gì gì đó. Chỉ cần tưởng tượng cảm giác nào đó rồi gửi lên tưởng tượng xong lại khiến hai điểm sáng dung hợp thì kỹ thuật này đơn giản hơn rất nhiều.
- Ting.
Tiếng thông báo từ chiếc điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Đông Quân. Hắn mang vẻ mặt vui tươi lười biếng với tay cầm chiếc điện thoại trên đầu giường. Khi hắn mở ra thì thấy thông báo 3 cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn fabook.
Cuộc gọi đến từ Chí Kiên, người đang quản lý trang Fabook cày thuê của hắn. Lướt màn hình mở điện thoại kéo đọc tin nhắn.
- Alo, cày xong nick cho khách chưa anh?
- Khách nó thúc lắm rồi anh ơi... Lên Kim Cương 4 thôi mà lâu thế anh?
- Qua hạn hẹn với khách rồi, anh làm gì mà không đánh cho nó thế?
- Uy, Em kêu nó cho chậm một buổi rồi đánh hộ nó lên 50 điểm đấy, bao giờ cày lên KC IV rồi thì cố thêm hai game nữa.
Lướt lướt tin nhắn fabook của người gửi Chí Kiên, khoảng cách tầm 30p một tin, tin nhắn đầu tiên gửi từ lúc 20h15.
- Ok, dạo này anh hơi mệt, mày bảo nó là để ngày kia anh đánh cho nó lên KC 3.
Tiện tay nhắn lại lại một tin Đông Quân liếc nhìn giờ điện thoại,chỉ thấy màn hình thông báo lúc này đã là 22h35.
- Đã lâu như vậy rồi cơ. Mấy cái “điểm sáng” này thật sự là tà môn. Cứ như đang nuốt thời gian của mình vậy...
Cảm khái một câu hắn lại tự nói một mình.
- Mà giờ mình đã người sở hữu dị năng, chỉ cần tìm tòi luyện tập thì có khi còn chở thành siêu anh hùng lúc đó cần gì cày mấy cái nick cho bọn gà ham lên rank khỏe bạn mà mất tiền cày thuê .
Chẳng biết là do tác dụng của dung hợp “điểm sáng” hay bây giờ hắn thật sự vui vẻ nên mới nói như vậy nữa....
Cười ha hả được một lúc hắn mới nhớ là bài đăng kia được tải lên một trang web khá nổi tiếng. Hắn còn nhớ là cuối bài lão già đăng bài kia bảo có ai đọc sẽ xóa luôn nhưng ai mà biết người ta sẽ làm như thế nào cơ chứ.
( các bạn cứ cho là chủ bài đăng luôn luôn load đi load lại link web đó đến khi thông báo có 1 lượt đọc thì xóa luôn và bài đăng đó vẫn tồn tại đến khi người đọc tắt trang bài đăng đó đi)
Hắn mau chóng vùng dậy bật chiếc máy tính . Màn hình lại hiện ra logo Window 7 một lần nữa chẳng mấy chốc máy đã bật hẳn lên. Tay hắn thành thạo nắm lấy con chuột bật trình duyệt tìm kiếm lên. Thao tác nhanh nhẹn tìm kiếm đường link của bài đăng trong phần lịch sử trình duyệt web.
Đường link ở ngay trên phần đầu tiên của lịch sử tìm kiếm của trình duyệt web. Sáng sớm nay khi hắn đi ngủ thì bài viết này được đọc cuối cùng nên cũng không có gì lạ.
- Cick.
Tiếng nháy chuột vang lên, màn hình hiển hiện trang web hôm qua hắn đọc. Đập vào mắt hắn là thông báo bài viết đã bị xóa nằm ở giữa màn hình. Lăn con chuột xuống phía dưới chỉ thấy biểu tượng con mắt tượng trưng cho số lượt xem vẻn vẹn chỉ có một hắn mới thở dài nhẹ nhõm.
- Chắc hẳn chỉ có mình đọc được bài này thôi.
Đang cao hứng bừng bừng hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề: “ Sao mình phải tưng tửng như thế cơ chứ? Tưởng tượng điểm sáng hẳn là ai cũng làm được. Gửi tưởng tượng vào điểm sáng mới khó, mà chắc gì cái đó đã là thật”.
- Thôi dù sao cũng đang rảnh háng thử một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Suy nghĩ thoải mái hắn lại một lần nữa tắt chiếc máy tính nằm lại trên giường mắt lại nhìn đau đáu vào cái lỗ trên trần nhà. Áp dụng lại cách khiến tâm trí chỉ nghĩ đến điểm sáng hắn lại nhanh chóng thừ người ra.
Không biết qua bao lâu tai hắn nghe thấy tiếng chít chít lộc cộc trên nóc nhà mới tỉnh táo trở lại. Lần này hắn đã tính toán trước, thò tay cầm cái điện thoại ấn ấn mấy cái. Màn hình hiện tại đang hiển hiện 13h 25p
- Lần này chỉ được 12 phút có vẻ ít thời gian hơn. Tai của mình vẫn nghe được tiếng lũ chuột đang lục đục chứng tỏ khi phác họa và in điểm sáng đó trong tâm trí sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề giác quan.
Đông Quân nằm trên giường suy nghĩ rút ra kinh nghiệm của mình.
- Nhưng tại sao ngoài đường có tiếng xe mình lại không hề hay biết? Hay là những tiếng xe đó xuất hiện với tần xuất đều, bình thường ta cũng hay nghe đến tiếng xe cộ bên ngoài nên não bộ tự động loại bỏ phòng bị. Còn tiếng chuột kêu mà mình nghe thấy khiến mình tỉnh lại hẳn là theo bản năng phòng bị.
Hắn suy nghĩ như vậy không hẳn là sai, theo như các nhà khoa học nghiên cứu con người có rất nhiều đặc điểm sinh tồn của các loài động vật chẳng qua là nó đã bị mai một đi nhưng gen di truyền vẫn ẩn sâu trong tiềm thức mỗi người.
Như khi những em bé dưới 6 tháng tuổi bị nhúng mặt xuống nước, các bé vẫn giữ được hơi thở một cách tự nhiên, không hề có biểu hiện bị sặc nước như những người chưa biết bơi. Khi ấy, tim đứa trẻ sẽ tự động đập chậm lại giúp chúng giữ được oxy, đồng thời, máu sẽ luân chuyển nuôi các bộ phận quan trọng như tim và não.
Bên cạnh đó, khi bị đặt úp bụng xuống nước, các bé liền quạt tay đạp chân một cách tự nhiên. Tuy các bé không biết ngoi đầu lên để thở, nhưng kết hợp với phản xạ lặn, các bé có thể vùng vẫy trong nước một thời gian mà không bị sặc nước.( trích trong bài viết “4 Khả năng kì diệu của trẻ sơ sinh” của Việt Anh, theo Mask online) Điều này có thể suy xét tổ tiên xa xưa nào đó của chúng ta đã từng là một giống loài sống dưới nước.
- Ừm ừm hẳn là như vậy rồi, bây giờ cần phải giữ vững điểm sáng.
Đông Quân gật gật đầu tự cho là suy đoán của mình đúng. Hắn không giông dài thêm nữa lại một lần nữa nhìn chăm chú cái lỗ đang rọi ánh mây trời trên trần nhà kia.
Vẫn áp dụng cách cũ tâm trí hắn rất nhanh chỉ còn lại một điểm sáng. Lần này bọn chuột có vẻ quấy phá hơn, cứ liên tục lục đục làm hắn không thể nào tập chung giữ vững điểm sáng trong tâm trí, trong đầu hắn thi thoảng lại tưởng tượng linh tinh đủ loại chuyện.
- Azz, thật sự là khó hơn mình tưởng.
Thở dài một hơi loại bỏ tạp niệm, hắn cố gắng ngăn chặn tạp âm ảnh hưởng tâm trí.
Có vẻ như sự cố gắng của hắn đã được đền đáp, sau một khoảng thời gian khá dài tâm trí hắn hoàn toàn chỉ còn một điểm sáng. Nhưng có lúc lại chẳng may lơ đãng khiến điểm sáng sụp đổ.
Cứ mỗi khi tỉnh lại hắn lại lắc lắc đầu cố loại bỏ tiếng ồn, tạp niệm tiếp tục luyện tập giữ vững điểm sáng trong tâm trí.
Chẳng biết từ khi nào mắt hắn đã nhắm, hắn chỉ thoang thoảng nghe thấy tiếng còi xe ngoài ngõ nhỏ, tiếng chuột kêu chít chít trên trần nhà nhưng điểm sáng vẫn giữ vững trong tâm trí . Hắn còn dư một ít sức dò xét tiếng động phát ra từ nơi nào.
Lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, giữ vững điểm sáng trong tâm trí. Những tiếng ồn to to nhỏ nhỏ bây giờ giường như không thể lay động điểm sáng lấp lánh trong tâm trí hắn.
Hắn bây giờ tựa như một người ngủ say, vẻ mặt thanh thản như chút được mệt mỏi.
- Cái đứa đổ đón nào đổ rác ở trước cửa nhà bà, cái thứ vô học cha mẹ chúng mày thế nào là con người à.
- Ôi 18 đời tổ tông nhà chúng mày đổ rác ra cửa nhà bà bà biết bà đào cái mồ lên cho ông bà ông vải chúng mày nhìn xem cái lũ con cháu mất dạy chúng mày,.......
Đông Quân đang tưởng tượng và giữ vững điểm sáng thì bỗng giật mơ bừng mắt ngồi phắt dậy. Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh chửi bới thì vẻ mặt cau có.
- Không biết ai vô phúc đắc tội với con mụ điên nhà bên kia nữa....
Hắn nhắn nhó lẩm bẩm, bên ngoài tiếng mắng chửi vang lên một hồi dần dần biến thấp rồi ngưng hẳn, chắc là con mụ kia chửi hết hơi rồi lên mới ngậm miệng lại.
Ưỡng ngực vươn vai khiến những khớp xương phát ra tiếng lộp bộp. Bây giờ tinh thần hắn thật sự rất thoải mái tựa như một chiều thu ngoài trời đang mưa mình thì thư giãn ngủ ở trong phòng vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời thông qua lỗ hổng trên mái nhà. Chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã tối mịt, loáng thoáng chỉ thấy được ánh trăng sau tầng mây. Đông Quân thật sự không biết thời gian qua đã qua lâu như vậy. Lục lọi xem giờ trên chiếc điện thoại.
- Đã muộn như vậy rồi?
Đồng hồ trên chiếc điện thoại bây giờ hiển hiện 18h46. Hắn thật sự cảm khái vạn phần “ nếu cái này chẳng thể đánh lừa não bộ hay phóng xuất sóng não bộ gì gì đó thì cũng thật sự hữu ích. Mình cảm giác như vừa nằm mơ một giấc mơ chỉ có điểm sáng trắng đục vậy”.
Hắn thử tưởng tượng lại một chút chẳng mấy chốc đã có một điểm sáng trắng lấp lánh trong tâm trí. Bây giờ hắn còn dư sức suy nghĩ, trong đầu lóe lên ý tưởng, hắn một bên cố duy trì điểm sáng một bên suy nghĩ đi bật đèn điện. Não bộ hắn phát ra mệnh lệnh cho cơ thể khiến chân hắn bắt đầu di chuyển.
Dù chỉ cách có vài mét nhưng bước chân hắn lại chậm rì rì, qua mấy giây gian nan mới bước được vài bước nhỏ. Trong đầu hắn điểm sáng vì có ý nghĩ sung đột lung lay như sắp tan biến. Hắn vất vả lắm mới ổn định lại điểm sáng mà vẫn duy chì bước chân chậm rãi.
Tựa như một vận động viên leo núi, hắn cẩn thận đặt từng bước chân. Phải qua 2p đồng hồ hắn mới đi đến được công tắc điện ngay cửa ra vào chỉ cách cái giường 5m. Khó nhọc dơ cánh tay lên, mất tầm 10 giây ngón tay hắn mới đặt được vào công tắc điện.
- Tạch.
Tiếng công tắc đèn điện vang lên, đèn điện nháy nháy mấy cái rồi sáng hẳn. Điểm sáng trong tâm trí không thể duy trì ầm ầm vỡ vụn, hắn tựa như buông xuống tảng đá lớn. Cả người hắn thấm đẫm mồ hôi.
- Azz, thật sự là căng thằng. Không nghĩ tới độc việc duy trì điểm sáng kết hợp song song với điểu khiển cơ thể lại căng thẳng như vậy.
Vừa xoa mồ hôi nhuễ nhoại trên trán hắn vừa lẩm bẩm cảm thán. Đông Quân bây giờ cảm giác thật mệt mỏi cả người uể oải. Hắn với tay lấy chai nước khoáng trên bàn máy tính tu ừng ực một hơi dài.
- Bây giờ mình chỉ cẩn tập trung tinh thần là sẽ tưởng tượng được điểm sáng và giữ vững nó. Cả buổi nay mình chỉ chăm chăm vào lỗ hổng chiếu ánh sáng từ trên trời vào nên giờ nó như là lạc ấn chỉ cần tập trung tưởng tượng là sẽ xuất hiện.
- Còn vừa tưởng tượng điểm sáng kết hợp song song với làm một việc nữa thì cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể nắm vững. Lúc nãy khi vừa tưởng tượng điểm sáng vừa song song làm một việc thật sự là mệt mỏi hẳn là não bộ vẫn chưa thích ứng được.
Lẩm bẩm đưa ra nhưng giải thích của mình về “điểm sáng” rồi nhanh chóng đưa ra những bước kế tiếp:
- Việc cần làm tiếp theo là tưởng tượng và giữ vững một điểm sáng nữa, gửi tưởng tượng của mình vào điểm sáng xong dung nhập chúng với nhau.
- Không biết dung hợp hai điểm sáng với nhau có thật sự phát ra “sóng não bộ” không? Nếu mà phát ra được ta thật sự là người sở hữu siêu năng lực. Không, không phải gọi là X - MEN ha ha.
Hắn thật sự như biến thành một đứa trẻ hiếu học, đang làm bài toán khó thì bỗng dưng tìm ra cách làm. Giờ đây thật sự hắn muốn làm đến cùng để xem xem cuối bài toán đáp án là như thế nào.
Đang suy nghĩ bay bổng về việc mình là một người có siêu năng lực phất tay là hô mưa gọi gió khóe miêng cứ cười ngây ngô.
- Ục ục...
Âm thanh cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, đưa Đông Quân về thực tại. Xoa xoa cái bụng đang xẹp xuống vì đói nhưng vẻ mặt lại đầy hướng tới.
- Muốn thực hiện được phải lấp đầy cái bụng đã.
Phi vội về bàn bếp ga, tay chân thoăn thoắt lấy xoong nồi bát đũa tự nấu cho mình một bát mỳ gạo hai quả trứng. Mùi thơm mỳ gạo kết hợp với trứng ốp tỏa ra. Hắn như hổ đói lâu ngày thấy thỏ con, mỗi đũa gắp phải há thật to miệng mà ngậm chẳng mấy chốc bát mỳ trứng đã sạch bong.
Nhấc cái bát ngửa cổ ừng ực uống nốt chỗ nước mỳ lúc này hắn mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng mấy cái.
- Ăn xong rồi đi luyện tập thôi.
Đông Quân quẳng cái bát vào nhà vệ sinh nhanh chóng tắt điện rồi chạy thẳng vể chiếc giường. Nằm phịch xuống giường cũng chả quan tâm thức ăn có xuôi xuống bụng hay không. Nằm trên giường ngước đầu nhìn lên nóc nhà vẻ mặt hắn lại cau có.
Lỗ thủng ở nóc nhà không có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ánh trăng bị tầng mây che lấp đã hòa với bóng tối của căn phòng. Hắn có chút không biết phải làm sao. Chẳng lẽ mình phải bật điện lên nhìn vào bóng đèn? Nhưng thế thì hại mắt quá...
Suy nghĩ một hồi hắn bỗng nhớ tới chuyện sáng sớm nay khi đi ngủ, lúc đó hắn nhìn qua lỗ thông gió thấy ánh đèn điện xa xa ngoài đường. Lúc đó hắn cũng thừ người trong đầu chỉ có điểm sáng vàng trùng màu với bóng điện ngoài đường sau một hồi suy nghĩ linh tinh rồi mở thấy giấc mộng “kinh hoàng”.
Hắn xoay nhanh người sang nhìn về lỗ thông gió trên tường nhà. Từ chỗ hắn đến chỗ đèn điện cũng khá xa nên không sợ bị hỏng mắt. Tối qua cũng nhìn rồi cũng chẳng làm sao cả. Qua khe lỗ thông gió hắn nhìn thấy chiếc bóng điện tỏa ánh sáng màu vàng không biết được bật từ khi nào.
Lấy kinh nghiệm lúc chiều, khiến cưỡng ép tâm trí mình tập trung vào điểm sáng ánh vàng của bóng điện. Vẻ mặt hắn rất nhanh lại đờ ra, ánh mắt thi thoảng lại chớp chớp theo bản năng, trong tâm trí chỉ còn lại điểm sáng vàng.
Không biết có phải là trước đó đã có kinh nghiệm hay không, lần này tưởng tượng điểm sáng vàng tương đối dễ dàng, rất mau đã giữ vững được điểm sáng vàng trong đầu.
Khi đã giữ vững được điểm sáng vàng đó hắn thử nâng tay mình lên. Trong đầu hắn điểm sáng vàng lung la lung nay như sắp sụp đổ. Hắn gian nan giữ vững điểm sáng song song kết hợp nâng tay lên.
Động tác này dễ hơn lúc mở đèn điện nhiều, chẳng qua là điểm sáng vàng vừa được hắn tưởng tượng trong đầu còn chưa đủ để khắc sau lạc ấn nên mới lung lay dữ dội như vậy. Tay nâng lên thẳng đứng rồi ngừng lại, điểm sáng trong đầu lung lay tựa như sụp đổ cũng dần dần yên tĩnh. Một lúc lâu sau Đông Quân mở bừng mắt ra, bàn tay vừa nâng lên nhanh chóng hạ xuống. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên:
- Ta thật sự là thiên tài, nhanh như vậy đã nắm giữ vững được điểm sáng thứ hai ha ha.
Mèo khen mèo dài đuôi một câu hắn cũng không chủ quan mà lại chăm chú nhìn vào ánh đèn đường phát ra ánh sáng vàng qua lỗ thông gió. Dù là giữ vững được điểm sáng nhưng thời gian nhìn để điểm sáng phác họa trong đầu và tưởng tượng chưa được lâu lên cần phải tôi luyện cho điểm sáng đó khắc sâu lạc ấn trong não.
Cứ như tên ngốc chỉ nhìn về một điểm sáng duy nhất được chiếu vào căn phòng qua lỗ thông gió không biết bao lâu ánh mắt hắn mới trở lên có hồn, nháy nháy mấy cái.
- Ừm, đã nắm vững được điểm sáng rồi giờ đến bước tự mình tưởng tượng trong đầu ra hai điểm sáng mà không cần ánh đèn hay ánh mặt trời trợ giúp.
Nói xong là làm, hắn xoay người nằm ngửa ra nhắm mắt lại trong đầu cố gắng phác họa ra cùng lúc hai điểm sáng.
Trong trí óc hắn lúc này lúc thì xuất hiện “điểm sáng” trắng đục, lúc thì xuất hiện “điểm sáng” vàng. Hắn cố gắng giữ cả hai điểm cùng phát sáng nhưng không thể nào thực hiện được. Khi hắn nghĩ đến “điểm sáng” trắng thì “điểm sáng” vàng lại sụp đổ và ngược lại, có lúc cũng may mắn khiến cả hai điểm cùng sóng vai phát sáng nhưng thời gian chưa cả đến một giây thì sao mà có thể thực hiện bước dung hợp điểm sáng. Chứ đừng nói đến “đánh lừa não bộ”
- Thực sự không dễ như mình tưởng tượng. Hai “điểm sáng” thật khó mà cùng nhau phát sáng trong tâm trí! Nhưng mỗi lần điểm một điểm sáng nổi nên điểm sáng kia bị thay thế thì mình cảm thấy như dần thích ứng, chỉ cần luyện tập thêm chắc hẳn có thể khiến cả hai điểm sáng phát ra cùng một lúc.
Không chần chờ thêm hắn bắt đầu tưởng tượng “điểm sáng trắng” rồi lại “điểm sáng vàng” cứ thế tuần hoàn không ngừng. Lúc đầu khi “ điểm sáng trắng” đang phát sáng hắn tưởng tượng “điểm sáng vàng” thì mất thời gian khá dài “điểm sáng trắng” mới hoàn toàn vỡ vụn thay thế vào đó là “điểm sáng vàng”. Dần dần quen với quá trình đó tốc độ hiển hiện của hai “điểm sáng” trong não hắn ngày càng nhanh, “điểm sáng” này chưa kịp lung lay vỡ vụn thì “điểm sáng” kia đã nổi lên gần như cùng lúc phát sáng trong tâm trí hắn.
Hai “điểm sáng” cứ tuần hoàn không ngừng chiếu rọi tâm trí hắn. Chẳng biết qua bao lâu hai “điểm sáng” không ngừng vỡ vụn lại tái tạo lại luân phiên nhau bỗng nhiên dừng hẳn. Hai “điểm sáng” lẳng lặng chiếu rọi trong tâm trí hắn một vàng một trắng đục.
Luyện tập để hai điểm sáng luân phiên nhau như mặt trăng mặt trời luân phiên thay thế bầu trời. Cuối cùng hắn cũng có thể khiến hai điểm phát sáng cùng lúc trong tâm trí.
Còn dư một chút ít lực chú ý bên ngoài hắn cũng chỉ nghĩ đến việc “phải duy trì hai điểm sáng”.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, Đông Quân nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy hắn nâng tay lên xoa xoa hai bên thái dương miệng cứ than thở không ngừng :
- Hazz, thật sự là khó làm may mà ta là thiên tài luôn biết cách tạo ra những điều không tưởng hahaha.
Tay day hai bên thái dương miệng thì cười ha hả đến nỗi không ngậm nổi. Cười một chàng dài hắn mới im lặng. Điều chỉnh trạng thái tâm trí vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
- Rất có thể bài viết của lão già bị suy thận sắp kia là sự thật, chỉ cần luyện tập đến lúc dung nhập hai điểm sáng thì cõ lẽ có thể phóng ra “sóng não bộ” ảnh hướng đến sinh vật có tư duy.
Nghĩ đến có siêu năng lực ảnh hưởng đến tư duy và suy nghĩ của người khác Đông Quân lại càng thêm động lực, vẻ mặt như thấy một mỹ nữ khỏa thân trước mặt, hận không lao thẳng đến mà đè nàng ra.
- Bây giờ chỉ còn hai bước cuối cùng là tưởng tượng rồi dung hợp “điểm sáng” sau đó dung hợp “hai điểm sáng” với nhau khiến hai tưởng tượng của mình trồng chéo lên nhau và kết quả là tự thôi miên chính mình rồi phóng ra “sóng não bộ”.
Hắn nghĩ nghĩ “ bây giờ mình giữ vững một điểm sáng trong đầu rồi tưởng tượng ra vấn đề nào đó sau thì không duy trì ngăn cách với điểm sáng để nó dung nhập với tưởng tượng đó của mình”...
Vừa nghĩ là làm, Đông Quân nhanh tróng nhắm đôi mắt lại tưởng tượng ra điểm sáng trắng đục rồi duy chì nó. Còn dư một phần tư duy hắn là tưởng tượng ra lúc đầu tiên mình chơi game.
Một bên duy trì điểm sáng, một bên tưởng tượng lần đầu chơi game . Mặc dù có chút khó khăn vì nó sen lẫn với những kí ức khác trong não bộ. Hắn cố gắng tập trung tinh thần chỉ suy nghĩ đến lần đầu chơi game.
Trong đầu hắn không biết những ký ức lần đầu chơi game được hắn ngẫm đi ngẫm lại bao nhiêu lần. Bỗng nhiên trong đầu hắn một điểm sáng màu trắng đục tiến sát lại gần những ký ức lần đầu chơi game rồi bao trùm tất cả những ký ức đó .
Đúng, hiện tại Đông Quân đang dung nhập điểm sáng với ký ức của mình. Trong đầu hắn điểm sáng dần dần nuốt trọn toàn bộ ký ức. Bây giờ hắn cảm giác như “điểm sáng” đó như có như có liết kết vô hình nào đó với ký ức chơi game nhưng liết kết đó rất mơ hồ.
Đông Quân cứ lập đi lập lại dung hợp ký ức với “điểm sáng”. Điều này đúng thật là rất khó khăn. Có lúc ký ức đang dung nhập với điểm sáng thì có một ký ức khác lại nảy ra xen vào hắn đành phải cho điểm sáng vỡ vụn rồi tưởng tượng lại.
Chẳng biết qua bao lâu miệng Đông Quân khẽ nhếch, hắn cười rất chi là vui vẻ, điệu cười như vừa đạp trúng vé số mấy tỷ đồng vậy.
- Bây giờ chỉ cần mình tưởng tượng ra điểm sáng trắng đục trong đầu là những ký ức chơi game kia cũng hiện ra theo nó.
Hắn lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục nhắm mắt lại. Hắn bây giờ thật sự rất tò mò, điều gì sẽ xảy ra khi mình thật sự luyện được “bí thuật” này.
Suy nghĩ chỉ thoáng trong đầu một chút, hắn biết bây giờ còn chưa dung nhập hai điểm sáng với nhau tốt nhất không lên ảo tưởng quá sớm.
Trong đầu hắn bây giờ điểm sáng trắng đục đã thay thế bằng điểm sáng ánh vàng. Hắn lại một bên duy trì điểm sáng một bên vừa tưởng tượng vừa ám chỉ chính mình bây giờ rất vui.
Hắn cứ lẳng lặng nằm đó nhắm mắt an tĩnh, có thể là 30p có thể là 2h có thể càng lâu hơn mắt hắn nhíu nhíu mấy cái nhưng không có mở ra. Hắn đã dung nhập xong điểm sáng vàng với tưởng tượng mình đang vui vẻ. Hắn không kịp đợi dung hợp hai “điểm sáng” với nhau.
Trong đầu hắn hai điểm sáng phát ra chiếu rọi cả tâm trí. Hai điểm sáng chiếm một phần tâm trí hắn bây giờ đang áp sát lại gần với nhau. Khi hai “điểm sáng” chạm nhau hắn nhớ đến lần đầu chơi game vui sướng ra sao, đánh thua cả máy mà vẫn hò hét cười đùa ầm ĩ. Đăng nằm trên giường nhớ lại những ký ức đó khóe miệng của Đông Quân nhếch sang thật cao. Vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, thay thế vào đó là khuôn mặt vui vẻ yêu đời.
Khi hai điểm sáng hoàn toàn dung hợp với nhau xung quanh hắn 10m không khí cảm giác như dòng nước đặc sền sệt. Cái cảm giác như có như không đó chỉ là thoáng qua nếu mà chăm chú xem xét lại thì chẳng cảm giác được gì nữa. Lũ chuột trên trần nhà tự dưng im lặng một cách khó hiểu khiến không gian tăm tối thêm phần u ám.
Đông Quân mở bừng mắt ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt vui tươi đến lạ.
- Ha ha thật sự là thành công, thật sự là làm được haha. Ta bây giờ là người sở hữu dị năng, ta là X - men hahah...
Trong căn nhà u tối chỉ có một chút ánh đèn điện ngoài đường chiếu vàng qua lỗ thông gió, Đông Quân ngồi trên chiếc giường cười đến không ngậm được miêng y như lần đầu hắn chơi game vậy.
Đông Quân vẻ mặt tươi cười tâm trí cũng là vui vẻ nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc này mình đang rất vui vẻ, có chút hơi thái quá với hoàn cảnh hiện tại. Chắc hẳn khi dung nhập hai điểm sáng não bộ mình đã bị đánh lừa là bây giờ mình rất là vui. Nhưng có phát ra “ sóng não bộ” ảnh hưởng tới xung quanh không thì cần phải nghiệm chứng”.
Đông Quân cười đùa tí tửng như kẻ động kinh trên giường bỗng trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng. “ Nếu mình dung hợp hai điểm sáng khi một điểm sáng có chứa tưởng tượng, điểm sáng còn lại không dung nhập tưởng tượng nữa thì sẽ thế nào?”
Mất một lúc lâu sau sự vui vẻ quá độ mới lắng lại nhưng khóe miệng hắn vẫn là hơi vểnh. Vẻ mặt hắn vẫn tươi nhưng lông mày lại thầm nhăn lại. Nếu mà ý tưởng của hắn thành công thì không cần vất vả tưởng tượng quá khứ rồi lại tưởng tượng hiện tại mình đang vui vẻ hay gì gì đó. Chỉ cần tưởng tượng cảm giác nào đó rồi gửi lên tưởng tượng xong lại khiến hai điểm sáng dung hợp thì kỹ thuật này đơn giản hơn rất nhiều.
- Ting.
Tiếng thông báo từ chiếc điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Đông Quân. Hắn mang vẻ mặt vui tươi lười biếng với tay cầm chiếc điện thoại trên đầu giường. Khi hắn mở ra thì thấy thông báo 3 cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn fabook.
Cuộc gọi đến từ Chí Kiên, người đang quản lý trang Fabook cày thuê của hắn. Lướt màn hình mở điện thoại kéo đọc tin nhắn.
- Alo, cày xong nick cho khách chưa anh?
- Khách nó thúc lắm rồi anh ơi... Lên Kim Cương 4 thôi mà lâu thế anh?
- Qua hạn hẹn với khách rồi, anh làm gì mà không đánh cho nó thế?
- Uy, Em kêu nó cho chậm một buổi rồi đánh hộ nó lên 50 điểm đấy, bao giờ cày lên KC IV rồi thì cố thêm hai game nữa.
Lướt lướt tin nhắn fabook của người gửi Chí Kiên, khoảng cách tầm 30p một tin, tin nhắn đầu tiên gửi từ lúc 20h15.
- Ok, dạo này anh hơi mệt, mày bảo nó là để ngày kia anh đánh cho nó lên KC 3.
Tiện tay nhắn lại lại một tin Đông Quân liếc nhìn giờ điện thoại,chỉ thấy màn hình thông báo lúc này đã là 22h35.
- Đã lâu như vậy rồi cơ. Mấy cái “điểm sáng” này thật sự là tà môn. Cứ như đang nuốt thời gian của mình vậy...
Cảm khái một câu hắn lại tự nói một mình.
- Mà giờ mình đã người sở hữu dị năng, chỉ cần tìm tòi luyện tập thì có khi còn chở thành siêu anh hùng lúc đó cần gì cày mấy cái nick cho bọn gà ham lên rank khỏe bạn mà mất tiền cày thuê .
Chẳng biết là do tác dụng của dung hợp “điểm sáng” hay bây giờ hắn thật sự vui vẻ nên mới nói như vậy nữa....