Dong Chơi Mạt Thế (sáng tác)

Chương 6 : "Điểm Sáng"

Ngày đăng: 01:18 27/06/20

Chương 6: Điểm Sáng
- Hự!
Lưng đập xuống đất khiên phổi bị đè nén làm hắn thật khó thở, lại va chạm với sàn nhà bằng gạch khiến hắn đau đớn nghiến răng nghiến lợi, mắt mũi nhắm tịt nhắn nhó.
Hai tay lúc nãy theo bản năng đỡ Diệu Anh vì đau đớn mà nắm thật chặt. Cảm giác êm ái chuyền đến từ tay hắn nhưng bởi vì đau mà chẳng biết là tay mình đang nắm cái gì.
- Ahh, đau...
Tiếng đau đớn nhỏ nhẹ phát ra từ cái miệng nhỏ của Diệu Anh. Đông Quân chắn ở trước cản hết lực đạo nên nàng cũng chỉ bị dính một ít dư chấn nhỏ.
Đông Quân bóp mạnh tay gồng người mấy giây cảm giác đè nén ở ngực cũng hơi dịu lại. Lúc này hắn cố hít sâu một hơi lấy lại dưỡng khí, ổn định lồng ngực. Một nhịp hít thở làm hắn phần nào dịu lại cơn đau.
Vừa mở mắt hắn đã thấy hai tay đang nắm chặt cặp ngực to lớn của Diệu Anh khiến cặp ngực biến dạng. Cảm giác mềm mại, đàn hồi chuyền từ tay hắn lên thẳng đại não khiến đầu hắn như nổ tung. Bên dưới bổng tử như cảm thấy ghen tị mãnh liệt với đôi tay mà ngọ nguậy mấy giây ngắn ngủi mà đã cương cứng phần nào.
Lúc nãy do đau đớn quá độ hắn không để ý đến tay đang nắm đâu mà chỉ ra sức bóp lấy. Bây giờ tỉnh táo lại thấy hay tay mình đăng bóp chặt ngực của Diệu Anh thì hắn thật sự hoảng hốt nhưng lại không nỡ nhả ra.
Bổng tử lúc này căng cứng trong đũm quần nhưng lại bị vật gì đó ép cho đau đớn không ngóc đầu lên được. Đông Quân lắc lắc eo điều chỉnh lại tư thế cố gắng giải thoát cho cây bổng tử. Hắn lắc lắc hông mấy cái mới khiến bổng tử thoát khỏi sự đau đớn.
Vì biết cái của mình to hơn người da vàng bình thường rất nhiều nên hắn chọn lựa những quần lót phải thật rộng rãi để khi nào bổng tử biến to sẽ cảm thấy thoải mái, không bị gập ép quá khiến mình đau.
Bổng tử thoát khỏi kiềm chế mạnh mẽ ngóc cao đầu lên như muốn phá quần mà ra. Dù cách một chiếc quần lót và cái quần đùi hắn cùng cảm nhận được một bên thật mịn màng ấm ấp, một bên lại thô thô như là vải bò.
Vì liên quan đến “bảo bối” của mình lên hắn vứt hết mọi suy nghĩ trong đầu ngóc xuống xem xét. Vừa nhìn thấy cảnh này đầu óc hắn một trận mê muội, dương vật của hắn tựa như phấn khích dựt dựt liên hồi như muốn kêu gọi chủ nhân thả nó ra để nó được chiến đấu.
Gian nan nuốt ực môt ngụm nước miếng, hai tay vừa thả lỏng cặp vú của Diệu Anh ra một tẹo không tự chủ bóp bóp mấy cái. Lần này hắn vuốt nhẹ nhàng nên thi thoảng cảm nhân được tay mình chạm phải vật gì đó nhú nhú ở giữa quả bồng đào. Hắn thò ra ngón trỏ tìm tòi vân vê vật nhu nhú ở giữa bầu ngực kia khiến vật nhỏ cương cứng thêm một chút.
- Ưm, đau...
Sau tiếng kêu khẽ Diệu Anh mới hoàn hồn lại, tinh thần có chút hoang mang. Không biết là do Đông Quân mạnh tay khiến nàng đau hay là điều gì đó khiến nàng phát ra thanh âm có thầm khác lạ như thế.
Cảm giác nhũ hoa bị vân vê dù là cách hai lớp áo cũng khiến cả người nàng như tê dại. Mở mắt thấy hai tay Đông Quân đang nằm trên ngực mình hơi hơi dùng sức bóp lấy ngón tay còn tìm tòi vân vê nhũ hoa khiến nàng hốt hoảng ngồi thẳng người dậy. Lưng mới kéo thẳng được một nửa thì bộ phận mẫn cảm nhất của nàng đụng trúng cái gì đó làm nàng như bị điện giật chuyển hướng ngã về lồng ngực Đông Quân.
Do lúc nãy hạ bộ nàng đè nén đại bổng của Đông Quân không cho nó ngóc đầu lên làm hắn cảm thấy khó chịu muốn điều chỉnh cho đại bổng thoát khỏi đau đớn. Chẳng may cây bổng tử đó cơ duyên xỏa hơp thế nào lại kề sát với bộ phận mẫn cảm nhất của nàng. Cho nên lúc nàng ngồi thẳng lưng liền đụng phải cây đại bổng.
Lúc này Diệu Anh đã ngã xuống lồng ngực của Đông Quân, khi bộ phận sinh dục của nàng chạm phải cây bổng tử thô to của hắn khiến nàng theo bản năng bảo vệ bộ phận mẫn cảm mà nhoài lên phía trước để tránh thoát.
Vì hai lồng ngực ép sát nhau tay hắn không thể sờ loạn được đành phải buông xuống đất. Đầu của Diệu Anh dựa vào vai của hắn vẻ mặt nóng bừng. Bây giờ cây bổng tử lại kề sát với mông nàng làm nàng ngại muốn chết.
Hai người cứ nằm đó mấy giây vẫn chẳng thấy ai mở miệng. Hắn nghĩ nghĩ dù gì mình cũng là đàn ông con trai, chiếm tiện nghi của người ta rồi cũng nên chủ động trước đành mở mở miệng:
- Em không đau ở đâu chứ??
Diệu Anh nghe câu hỏi của hắn mặt đỏ càng lợi hại trong lòng xì một tiếng “ ngực bị bóp đau có tính không?” . Nhưng câu này cũng không tốt để nói, nàng chỉ tựa trên vai hắn gật gật đầu xong lại lắc lắc đầu.
Đông Quân chậm chạp mấy giây rồi mới hiểu ý nàng, nàng được mình đỡ vì thế người ngợm không có việc gì, chỉ là cặp ngực bị mình dùng lực quá mạnh nên hẳn là nàng vẫn còn cảm thấy đau. Lúc ấy do ta đau đớn quá nên mới muốn giải tỏa áp lực thôi, aizz bình thường tuy có chút lạnh lùng nhưng mình vẫn rấy thương hương tiếc ngọc lắm mà.
- À ừ... Chúng ta.. đứng dậy nhé!
Ấp úng mãi hắn mới dặn ra được vài chữ. Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn thật sự cũng không nỡ đứng dậy, từ bé đến lớn mới được chạm qua ngực nữ nhân, lại còn to căng như vậy chẳng có tên nào muốn nhả ra cả.
Diệu anh nghe hắn nói vậy giọng lí nhí gấp gáp:
- Anh... anh... bỏ “cái đó” của anh ra cho em đứng dậy được không?
Nói xong câu này nàng mặt nàng đã đỏ như quả gấc chín, nàng ra sức vùi đầu mình vào bờ vai của hắn.
Đông Quân nghe xong cũng hiểu ý tứ của nàng, cái kia của mình đang kề sát mông nàng giờ nàng ngồi dậy thì hai nơi nhạy cảm sẽ chạm vào nhau. Tư thế như vậy ở địa điểm này thì thật làm người ta vừa phấn khích vừa mất mặt.
- Thế để anh nhấc em lên.
Cũng vì tránh ngượng ngùng nhiều hơn hắn không đợi nàng đồng ý hai tay đã vòng qua đỡ ở dưới nách nàng hơi vận lực nhấc nàng từ hạ bộ hắn lên bụng. Chẳng biết là hắn vô tình hay do ngực nàng lớn hai ngón cái của hắn khi nhấc nàng lại chạm phải cặp ngực khiến cho cặp ngực biến dạng một chút.
Cô nàng được giải thoát gấp gáp đứng nên tránh khỏi hắn một khoảng cách, Đông Quân thấy làng như vậy lắc lắc đầu cũng loay hoay ngồi dậy theo.
Đông Quân thấy mặt cô cúi gằm, hai má đỏ ứng thật là kiều diễm. Hắn rất muốn véo véo mấy cái xem cảm giác sẽ như thế nào nhưng tình hình giờ đang bất ổn như vậy cũng không tốt để thử.
- Em... Em... hôm nay nóng quá nên em không mặc áo con chỉ mặc áo cộc ngắn bên trong...!
Diệu Anh do gấp gáp giải tỏa không khí ám muội nên vội vã giải thích. Ai ngờ lời giải thích này càng làm cho không khí thêm phần mờ ám... Nàng ngại ngùng cúi gằm đầu nhỏ, ánh mắt liếc thấy hạ bộ Đông Quân như một túp lều nhỏ khiến nàng ngượng chín cả mặt vội vã nói:
- Cảm ơn anh, em đi trước....
Nói xong câu đó nàng xoay người chạy một mạch. Trong lòng nàng giờ đây loạn thành một mớ: “ Trời ạ! Mình nói cái gì vậy, sao có thể nói cho anh ta biết mình không mặc áo ngực... Anh ta nãy cũng sờ rồi chắc cũng đoán ra thôi hu hu... Thật sự là ngại chết người mà tại sao mình còn cảm ơn anh anh ta...rõ dàng anh ta chiếm tiện nghi mà ahhh thật muốn ném hết sỹ diện mà”
Đông Quân ngẩn cả người ra “Đây là ý gì? Sao lại không mặc áo ngực?” nghe nàng giải thích mà khiến trong lòng hắn sóng to gió lớn. Đến khi Diệu Anh chạy được một đoạn hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra là vậy, thỏa nào sợ vào lại có cảm giác chân thực như thế, còn cái vật nhỏ nhỏ nhô lên kia nữa... Ây, lúc đấy đang suy nghĩ linh tinh còn lấy ngón tay gẩy gẩy vài cái không biết nàng có để ý không?”
Hắn liếc ngang ngó dọc không thấy ai để ý hắn mới thở phào một hơi vẻ mặt hơi đỏ đưa tay vào túi quần nắm lấy bổng tử đang cương cứng mà gìm nó xuống tránh để ai đó phát hiện.
Bọn Tiểu Lâm lúc này đã gần đến thang máy do tầng hai cũng có phòng máy nên hơi ồn ào vì vậy không để ý đến tiếng thét nhỏ khi nãy của Diệu Anh.
Mấy người đang bước đến gần thang máy thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Diệu Anh đồng loạt ngó đầu sang. Diệu Anh thấy mọi người nhìn mình biểu hiện như đứa trẻ nghịch dại bị người lớn phát hiện. Đầu vùi xuống cặp ngực lớn.
- Làm sao mà mặt đỏ thế?
Phong Vũ thấy em gái biểu hiện khác thường bèn hỏi một câu.
Diệu Anh bối rối giọng nói có chút ấp úng:
- Nay... nay trời nóng quá.
Đang lúc Diệu Anh bối rối Đông Quân cũng đã lại gần, vẻ mặt hắn cũng ửng hồng nhưng không lợi hại như Diệu Anh. Tiểu Lâm thấy giờ hắn mới quay lại thì mở miệng hỏi thăm:
- Mày vừa đi đâu thế?
Đông Quân là con trai nên có vẻ dũng cảm hơn Diệu Anh giọng nói dọng dạc nhưng pha thêm chút ngại ngùng:
- Nóng quá tao đi rửa mặt thôi.
Tiểu Lâm tinh minh phát hiện điều khác lạ mắt liếc trái phải hai người, thấy hai người vẻ mặt ai cũng hồng phơn phớt không nghĩ cũng biết có hai người có chuyện mờ ám .
- Ồ...!
Tên Tiểu Lâm ồ một tiếng dài, vẻ mặt cười nham hiểm như nói cho hai người biết: “tao biết đấy đừng giả vờ” khiến hai người vừa sợ vừa gấp không biết làm gì cho phải.
- Ting.
Đúng lúc hai người đang lo lắng thì tiếng thang máy vang lên cứu rỗi lấy sai lầm của hai người. Diệu Anh như tên trộm trốn tránh pháp luật nhanh chân bước núp vào một góc thang máy.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Đứng trước cửa quán game Đông Quân lẳng lặng nhìn theo bóng lưng xa dần của Diệu Anh đến đờ người.
- Người ta cũng đi rồi ngóng làm gì mà ngóng.
Sau khi lấy xe thấy Đông Quân đờ người nhìn theo Diệu Anh được anh trai cô trở đi xa Tiểu Lâm mở miệng trêu đùa.
- Ha ha...
Đông Quân cười khan một tiếng cũng chẳng đáp lời Tiểu Lâm. Không phải hắn ngại đáp lại mà là tình hình lúc nãy quá mờ ám, khiến hắn có chút khó mà quên được.Từ bé đến giờ đây là lần đâu hắn được bóp ngực con gái ahhhh.
- Giờ qua nhà tao không mẹ tao đợi.
Tiểu Lâm biết lúc nãy thỏa nào cũng xảy ra vấn đề gì đó nhưng tính hắn không phải kẻ nhiều chuyện với lại tên Đông Quân này rất nhạt nhẽo, chỉ có khi đi với mình thì mới mở miệng nói vài câu, niềm vui của hắn có khi trao hết cho game rồi, ngày ngày với bộ mặt lạnh nhạt thật hết nói nổi.
- Thôi, mày đèo tao về nhà đi nay tao còn có kèo cày thuê lên cao thủ tối trả khách.
Đông Quân tay đặt trong túi quần kìm hãm sự bành trướng của cây đại bổng vẻ mặt cố tỏ ra lạnh trả lời tên Tiểu Lâm. Chẳng phải hắn có kèo cày thuê gì gì mà là cái đó của hắn bị kích thích hắn cần phải “xả bể” mới được ahhh.
- Ừ, thế về nhanh thôi tao đói lắm rồi.
Nhìn Tiểu Lâm đã đi xa Đông Quân quay người chạy vội vào nhà, trước khi vào hắn tiện tay chốt lại cánh cửa. Nhanh chóng kéo ghế ấn nút nguồn bật chiếc máy tính. Nhìn logo Window 7 đang load từ từ khién hắn như đợi cả ngàn năm.
Khi máy tính đã vào tư thế chuẩn bị hắn nhanh tay nắm chuột di chuyển đến phần mềm tìm kiếm mở nó nên, thao tác thành thục tìm kiếm web đen lựa chọn thể loại mà mình thích, tua nhanh đến đoạn tư thế có thể nhìn rõ thao tác “ra vào”.
Màn hình bây giờ đã thay đổi, trong màn hình là một nam một nữ đang “chiến đấu kịch liệt”. Đông Quân kéo nhanh cả cái quần xuống đến đầu gồi để lộ ra cây bổng tử hùng dũng trên thân chạm trổ gân xanh đang ngóc đầu cao cao.
Mắt hắn nhìn màn hình trong đầu lại tưởng tượng mình là nhân vật nam của bộ phim hai người kia. Tay trái hắn hắn buông xuống nắm lấy cây bổng tử thô to di chuyển lên xuống không ngừng. (tay xóc óc tưởng tượng là đây chứ đâu)
Chẳng biết qua bao lâu Đông Quân ư một tiếng thỏa mãn ở cổ họng, tinh hoa bắn đầy từ cây bổng tử ra sàn nhà. Lúc này bổng tử mới chịu nghe lời từ từ biến nhỏ.
- Không biết có phải quay tay lên nó được lâu hơn làm tình thật sự hay không. Lần nào ta tự xử đến giai đoạn sung sướng cũng gồng mình mà phải mất 5p mới ra được chưa tính thời gian trước đó. Hazz lâu như vậy chắc không phải bị yếu sinh lý đâu nhỉ?
Đông Quân lẩm bẩm to nhỏ vài câu, do vừa phóng xuất lên hắn hơi mệt đành nằm trên chiếc giường. Ngắm nhìn trần nhà hắn suy nghĩ đến cảnh tượng “không may” với Diệu Anh. Tay hắn không tự chủ được nắm nắm lại như muốn với đến cảm giác mềm mại của bầu ngực đó.
- Thật sự là mềm mại, ước gì ta được thò tay vào bên trong nhào nặn nó. Ahh.
Đang tưởng tượng bay bổng thì hắn liếc thấy trần nhà được lớp bằng ngói có một lỗ hổng thông thẳng bầu trời, lỗ hổng bằng nắm đấm lờ mờ còn có ánh nắng chiếu vào . Hắn cau mày nghĩ ngợi xem vết tích đó từ đầu mà ra thì nghe thấy tiếng chít chít rồi lục đục không ngừng trên mái nhà.
- Hazz, đã rách rồi còn nát nữa, chúng mày tha cho tao đi!
Cầu xin lũ chuột một câu trong lòng hắn lại hiu hiu buồn. “Ta như thế này thì ai thèm để ý chứ hazz sao ông trời lại bất công như vậy”. Cảm khái một câu trong lòng hắn ánh mắt đăm đăm nhìn vào khe hở trên tường chẳng còn suy nghĩ bậy bạ nữa.
Hắn cứ nắm đó nhìn cái lỗ hổng đến ngẩn ngơ, trong đầu không biết lúc nào chỉ còn hiển hiện một điểm sáng màu trắng trùng với bầu trời mây hôm nay.
Một lúc lâu sau hắn mới giật mình tỉnh lại, tựa như làm mộng mà không phải mộng. Hắn cau mày chẳng hiểu sao lại nhớ đến cái bài viết hôm qua.
- Không phải là thật chứ...?
Hắn lắc lắc đầu tựa như loại bỏ cái suy nghĩ ngây thơ của mình.
- Cơ mà đang rảnh thử một chút cũng chẳng sao, biết đâu là thật thì mình sẽ thành võ lâm cao thủ chỉ tay một cái là người người mất ký ức haha.
Tự ảo tưởng mình như cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp hắn lại nhìn chằm chằm vào cái lỗ hổng trên trần nhà. Hắn cố gắng nhìn vào lỗ hổng trong đầu cố gắng tưởng tượng điểm sáng lúc nãy nhưng có vẻ rất khó khăn chắc vì trước đó hắn bỗng nhiên xuất thần nên trong đầu mới chỉ có một điểm sáng như vậy.
Vuốt vuốt mặt cố gắng loại bỏ hết tạp niệm, trong đầu tự ám chỉ mình chỉ nhìn vào điểm sáng. Hắn có vẻ khá thông minh với cách suy nghĩ đó, chẳng mấy chốc hắn đã lại xuất thần, trong đầu chỉ còn lại điểm sáng.
Nằm im trên chiếc giường đơn Đông quân vẻ mặt như dại ra, ánh mắt vẫn mở thi thoảng nháy nháy theo bản năng. Trông hắn lúc này tựa như người bị liệt toàn thân chỉ nằm im được một chỗ.Qua một hồi lâu bỗng Đông Quân hơi lay động một cái, ánh mắt hơi có vẻ trắng dã vì thức đêm như có một tia tinh minh.
Hắn vội vàng vở chiếc điện thoại ở đầu giường, bây giờ đang hiện là 1 giờ 13 phút.
- Lúc đăng ký đánh giải về đến nhà tầm 12 giờ 10 phút, “tự xử” xong là 12 giờ 45 phút cứ cho là nghĩ vỡ vẩn 5 phút đi. Thế thì từ lúc về đến lúc ta bắt đầu nhìn vào cái lỗ hổng là 12 giờ 50 phút.
Đông Quân lẩm bẩm tính nhẩm thời gian từ lúc mình nhìn vào cái lỗ hổng kia.
- Uy, 23 phút đấy mình đầu mình chỉ nghĩ đến điểm sáng kia, thật là tà môn.
Chẳng lẽ tưởng tượng “điểm sáng” là thật? Thật sự dung hợp “điểm sáng” có thể đánh lừa được não bộ? Nó có thể xóa được ký ức sao? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, một hồi hắn bỗng nhiên vui mừng mặt mày hớn hở mà cười to:
- Ha ha, nếu mình luyện được chẳng phải là rất bá đạo sao?