Dong Chơi Mạt Thế (sáng tác)

Chương 5 : Hunter gaming

Ngày đăng: 01:18 27/06/20

Chương 5 : Hunter gaming
- Đông Quân, Đông Quân dậy đi trưa rồi.
Một thanh niên chẳng biết lúc nào đã đứng ở đầu giường Đông Quân tay lung nay bả vai hô to gọi nhỏ.
- Ahhhhhhhh.
Một tiếng hét vang vọng cả căn nhà. Đông Quân ngồi phắt dậy hai tay thuận thế đẩy một cái khiến tên thanh niên kia ngã nhào ra đất vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng sợ.
- A ui, sao mày lại đẩy tao???
Thanh niên bị té ra đất xoa xoa mông ngóc đầu lên nhìn Đông Quân đang một mặt hoảng sợ ngồi trên giường. Nghe được giọng nói Đông Quân xoay đầu xuống rồi giật nảy mình giọng nói phẫn nộ mà chửi lớn.
- Ahh, thằng khốn nạn...
Thanh niên ngồi bệt trên mặt đất vẻ mặt mờ mịt, chằng hiểu đầu cua tai nheo gì. Rõ ràng mình gọi hắn dậy mà tên đó lại đẩy mình rồi lại ăn chửi nữa...
- Uy uy, mày có bị khùng không. Tao làm gì đắc tội với mày mà mày chửi tao. Ai ui cái mông của tao.
Đông Quân giờ mới tỉnh táo đôi chút, liếc ngang ngó dọc căn nhà chẳng thấy cô gái quyến rũ nọ, tên nằm trên đất vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
Lúc này hắn cảm giác hạ bộ mình hơi khó chịu, thò tay xuống sờ sờ thì thấy cái dương vật của mình nhô cao, đầy quần lót là một loại chất dịch nhờn nhờn trắng đục, tỏa ra mùi hăng hắc. Không cần suy nghĩ hắn cũng phần nào biết được tình hình hiện tại. Trong lòng hắn thầm may mắn: “ May quá là giấc mơ thôi, làm mình hết cả hồn. Nhưng mà giấc mơ này có hơi chân thật một chút,... làm ở dưới mình phóng ra nhiều như vậy”
Hắn cảm nhận lại tư vị tiêu hồn của giao hoan khiến dương vật dựt dựt mấy cái, rồi lại nghĩ đến tên Tiểu Lâm cướp tay trên, đại chiến 300 hiệp với mỹ nữ khiến mặt hắn cau có. Nhất là câu cuối cùng hai người họ nói khiến hắn vừa nghĩ đến đã phẫn nộ, lại pha thêm chút sợ hãi...
- Uy uy, tên chết bầm kia. Mày đẩy tao ngã xong lại một mặt hồn nhiên thế à.
Đông Quân lúc này mới thu lại mạch suy nghĩ, nhìn tên thanh niên bị mình đẩy ngã đã đứng dậy phủi phủi mông mặt hắn có chút tức giận. Hắn thật muốn phát tiết với cái tên hẫng tay trên của mình, nhưng nghĩ nghĩ đấy chỉ là giấc mơ ahhhh.
- Tiểu Lâm, mày vào nhà tao kiểu gì.
Đông Quân đang định nhấc chăn đứng dậy cơ mà bên dưới dịch nhờn đã thấm cả ra ngoài quần hắn đành đè lại mà nói với Tiểu Lâm.
- Tao bảo trưa nay tao qua nhà mày còn gì, nhanh dậy đi 12h rồi, dậy còn đi đăng ký đánh giải, để lâu bọn nó thấy nhiều team rồi lại không nhận nữa.
Nghe thấy Tiểu Lâm nói đến đăng ký đánh giải hắn vẻ mặt bừng tỉnh muốn đứng dậy đi đăng ký thật nhanh nhưng mà thật sự bên dưới của hắn có chút không ổn ahh! Mặc dù là con trai với nhau thật thấy dương vật mình lúc mới ngủ dậy dựng đúng cũng chả sao nhưng mà hắn lại vừa mơ giấc mơ tiêu hồn, làm cay bổng tử phóng xuất, bây giờ đã thấm ra cả quần ngoài, để ai thấy chắc sẽ cười sặc sụa mất...
- Mày chơi một game chờ tao, tao phải đi tắm cái.
Hắn nhanh trí chỉ chỉ tay vào chiếc máy tính trên bàn.
- Ừm, mày nhanh nên đi đăng ký xong qua nhà tao ăn cơm mẹ tao đang đợi.
Nghe thấy Tiểu Lâm rủ qua nhà ăn cơm, lại liên tưởng đến dì Diễm mỹ lệ cộng thêm vừa trải qua giấc mơ “đáng sợ” làm hắn ảo tưởng bay bổng khiến bên dưới lại ngóc ngóc lên thật cao. Cơ mà dù gì mình cũng có chuyện này rất xấu hổ cần giấu diếm đi. Thấy Tiểu Lâm đã bật xong máy ngồi trên ghế đang đăng nhập tài khoản Liên Minh hắn vùng dậy thật nhanh lao thằng vào nhà vệ sinh.
Tiểu Lâm ngồi bàn máy tính ngay sát nên hành động của Đông Quân khiến hắn chú ý.
- Ủa sao có cái mùi gì hắc hắc thế nhỉ.
Tiểu Lâm khịt khịt mũi nghĩ nghĩ một hồi xong lắc lắc đầu.
Đông Quân đang lao vào nhà vệ sinh nghe thấy Tiểu Lâm cảm thán thì mặt đỏ như gấc tay chân luống cuống lảo đảo tí nữa thì ngã. Cố gắng đứng vững thân hình hắn nghếch tai lên không nghe thấy Tiểu Lâm nói gì mới thở phào một hơi.
“ Thật sự là muốn ném mặt mà hazz, cũng may phòng mình đủ hôi không để tên đó biết được ta mộng tinh nhất định sẽ nằm ra đất mà cười.”
( Con trai lúc ngủ dậy hay thấy nhờn nhờn bên dưới , lắm lúc sẽ có giấc mộng chân thật về chuyện làm tình thì gọi là Mộng Tinh. Mình lấy vd từ mình, đã hỏi mà nghiệm chứng nên mình mạnh dạn kết luận như vậy)
Vào nhà vệ sinh nhanh chóng tháo bỏ quẩn áo, nhìn vào chiếc quần bị thấm đẫm dịch nhờn trắng đục hắn cảm nghĩ lại giấc mơ hôm qua thật sự là như thật vậy.
Dương vật vẫn dựng cao cao còn dư lại tư vị sung sướng trong mộng. Cái của hắn có màu nâu nâu to như gần bằng cổ tay , dài tận 18cm, trên thân gân xanh chạm trổ chằng chịt, đầu khấc thì to như quả trứng gà phía trên cái miệng của nó còn có một chút dịch trắng.
Khi hắn xem phim heo trên web đen cũng thử so sánh cái của mình với những diễn viên đóng phim heo. Hắn tự cảm thấy đồ vật của mình chẳng thua kém ai, lớn hơn nhiều với những diễn viên Nhật Bản, to như diễn viên Châu Âu. Thi thoảng mới có mấy ông Tây đen to ngoại cỡ hắn mới chịu cam bái hạ phong.
Tiện tay vuốt vuốt mấy cái trong đầu tưởng tượng tư vị làm tình trong giấc mơ. Khi đó tay hắn bóp mạnh vào cặp vú to mềm, nhất thương thúc thẳng vào huyệt động bí ẩn. Vừa nghĩ đến mấy vấn đề đó khiến bổng tử của hắn cứ dựt dựt liên hồi. Tay hắn chẳng biết lúc nào đã nắm vào cây cậy di chuyển lên xuống liên tục. Trong đầu tưởng tưởng lại lúc mình “xuất” “nhập” động khiến cố nàng trong mơ rên rỉ không ngừng, cảm giác đó khiến hắn sung sướng đến tận tâm can.
Đang lúc sung sướng thì hắn lại nhớ đến trong giấc mơ tên Tiểu Lâm hẫng tay trên của hắn đã thế còn đại chiến trước mặt mình nhất là tên đó trong mơ tựa mãnh tướng sa trường, một mình một thương đánh cho cô nàng binh bại như núi đổ khiến nàng như dâm phụ được “thiên thương” đâm cho thỏa mãn hết tất cả dục vọng nhân gian. Lúc hai người đại chiến xong còn quay ra mỉa mai hắn yếu sinh lý...
Nghĩ đến mình bị chửi là yếu sinh lý trong lòng hắn cảm giác mất hứng. Cây bổng tử cũng như cảm giác được chầm chậm hóa nhỏ lại rồi biến thành hình thể bình thường. Nhưng bình thường của nó cũng khối người gồng người cương cứng không bằng.
Dù sao cũng chỉ là giấc mơ thôi lại không phải thật. Lắc lắc đầu bỏ qua mấy ký ức vớ vẩn trong giấc mơ, hắn bật vòi hoa sen lên rồi hòa mình vào dòng nước.
Tia nước từ vòi hoa sen dội thằng vào mái tóc hắn có chút nước bắn tung tóe, có chút nước chảy dọc cơ thể hắn xuống dưới đất. Suy nghĩ lại mấy bài viết về “đánh lừa não” bộ hôm qua lại suy nghĩ trước khi mình ngủ.
- Lúc đấy hình như mình nhìn đèn đường rồi suy nghĩ của mình có mỗi một “điểm sáng”, sau đó mình nghĩ mấy cảnh làm tình bị bại trận sớm bị người người coi thường. Hazz cái đấy là gửi tưởng tượng lên “điểm sáng” à??? Thế chắc hẳn ta là thiên tài, vừa đọc xong thực hành được luôn.
- Cơ mà giờ phải rèn luyện lại cơ thể mình. Cái của mình to như vậy mà chỉ được 2p thì thật là trò cười cho chị em. Ta thật sự không muốn yếu sinh lý ahhhh.
Hắn lẩm bẩm mấy câu bông đùa, quyết tâm phải rèn luyện lại chính mình. Chẳng thèm nghĩ cái hướng dẫn thôi miên hay “đánh lừa não bộ” gì gì đó. Nếu có thật thì cũng chẳng mấy ai làm được. Không thì ra đường mình bị xóa ký ức lúc nào cũng không biết. Hắn rùng mình mấy cái rồi chăm chú tẩy chất nhờn dưới hạ bộ.
- Đm mày chơi máy tao sao cứ đập bàn phím thế, con mẹ nó bàn phím hơn triệu của tao đấy chứ ít ỏi gì đâu.
Ngồi sau chiếc xe Dream Đông Quân một mặt khó chịu lầu bà lầu bầu.
- Mẹ nó mấy thằng ngu lạc rank, mấy thằng mướn người cày thuê xong dell có trình vào game óc ngu như heo làm mất điểm của tao. Mẹ nó gần đủ điểm nên thách đấu rồi mà mấy cái thể loại hãm kia còn phá. Không đập mấy cái tao đếch chịu được.
Tiểu Lâm tay cầm lái, một mặt căm phẫn dọng nói oang oang chửi bới ầm ĩ khiến mấy người đi đường cũng phải ngó xem có cái gì.
- Đấy là do mày đánh ngu không gánh nổi chúng nó chứ liên quan gì đến cái bàn phím tội nghiệp của tao. Má mày tao mà thấy hỏng hóc thì mày trồng tiền ra mà đền cho tao.
Tiểu Lâm lái xe bĩu bĩu môi giọng nói khinh khỉnh đáp lại Đông Quân.
- Mấy thứ cày thuê như mày làm hủy hoại rank Việt, đấy cũng chỉ là quả báo thôi. Tao thay mặt toàn thể cộng đồng game thủ chân chính dạy dỗ cái thứ hại người như mày.
Nghe thấy tên Tiểu Lâm vừa phá hoại vừa một giọng chính khí bừng bừng biện hộ cho cái trình độ của nó thì mặt Đông Quân đen như đít nồi. Đang định chửi rủa vài câu thì đã thấy một cái biển to tướng ghi Hunter gaming treo trên tầng 3 của tòa nhà 4 tầng.
- Đến rồi, bọn thằng Phong Vũ đang ở trong chờ mày để đi đăng ký. Mà mỗi đứa phải đóng thêm 100k không tính thằng dự bị. Mày không phải đóng bọn tao gửi cho mày luôn.
Ngắm nhìn biển chữ cao cao nghe thấy Tiểu Lâm nói hắn nhếch khóe miệng tạo ra nụ cười nhạt.
- Bọn mày cũng biết điều đấy, tao đã đánh cho bọn mày thì phải vậy mới hợp quy củ. haha.
Hắn ha hả cười rồi nhấc chân tiến vào tòa nhà. Tiểu Lâm xếp xe một góc, lấy vé xe từ phía bảo vệ vẻ mặt cau có Hừ một tiếng rồi vượt lên trước dẫn đường.
Vào trong tòa nhà, chỉ thấy bên trong rộng lớn chắc khoảng 300m2 chải đầy toàn máy tính là máy tính, người ngồi đông nghịt một mảng. Thi thoảng còn nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng mấy thanh niên chim lợn(đứng sau game thủ đang chơi chỉ đạo người chơi cũng có thể là nhắc nhở) to nhỏ không ngừng.
Vừa vào tòa nhà, bên tay phải là quầy tính tiền được xây như kiểu quầy lễ tân ở khách sạn. Đằng sau là to to nhỏ nhỏ các loại tủ lạnh, đồ ăn vặt. Xuyên qua lớp kính không màu của tủ lạnh là các loại đồ uống giải khát: bia , sting, war rio. Loáng thoáng thấy mấy người mặc đồng phục trước ngực có in Huner gaming bưng nước, mỳ tôm qua qua lại lại phục vụ các anh em game thủ. Ai lấy gặp người cũng vẻ mặt tươi cười. Có vẻ được chỉ bảo rất tốt.
Vượt qua quầy lễ tân nhìn vào trên nóc của tầng một thấy được ở giữa trung tâm trên cao là 3 màn hình to xếp thành hình tam giác đang chiếc lại những trận Liên Minh của các đội tuyển ở giải hạng A khu vực.
Tiếp đó một đoạn cách quầy tính tiền nét khoảng 5m là một cây cột to được gắn bản đồ hướng dẫn của tòa nhà.
Tầng 1 là giá bình quân khoảng 7k đến 10k một tiếng có khoảng 400 máy xếp thẳng hàng ngăn lắp. Tầng 2 cấu hình được nâng cấp cao hơn với khoảng 60 máy tiềng máy khoảng 12k-15k bên cạnh thêm phòng tập gym, coffe và văn phòng của chủ cyber này. Tầng 3 được ngăn cách bởi các gian phòng riêng biệt bên trong có đầy đủ dụng cụ để steam trực tuyến giá cũng khá cao khoảng 25k - 35k một tiếng trong đó có đầy đủ giường ngủ nhà vệ sinh khép kín. Còn tầng 4 là hội trường dành cho các giải đấu được quán tổ chức để thu hút khách hoặc có người tài trợ cũng có thể cho tuyển thủ chuyên nghiệp mươn để of fan. Nói chung đây là cyber mơ ước dành cho tất cả game thủ, đầy đủ tiện nghi để bạn thỏa mãn đam mê game.
- Bọn nó đang ở trên tầng 2 uống cafe đợi mày. Đi nhanh nên không chúng nó sót ruột.
Tiểu Lâm thúc dục một câu rồi quen đường đi thằng đến thang máy ở cuối tòa nhà dành cho khách hàng. Tại vì do lượng khách đông với hay tổ chức giải nên người xây đã thiết kế 2 thang máy một cho nhân viên và người làm của tòa nhà, cái này cần có thẻ mới có thể đi. Còn cái khác dành cho khách hàng để cho mấy người lười không muốn leo cầu thang đi lại.
- Ting.
Âm thanh báo của thang máy vang lên, lục đục có mấy thanh niên đi ra. Vẻ mặt mọi người có mệt mỏi, có vui vẻ. Chắc mấy thanh niên mệt mỏi do chơi đêm hoặc chơi quá nhiều còn mấy thanh niên vui vẻ chơi vừa tầm hơn.
Đợi mọi người đi ra hết hai người mới bước vào thang máy chọn tầng hai là điểm đến. Lúc này thang máy chỉ có hai người khá rộng dãi thoải mái Đông Quân mới mở miệng hỏi một câu.
- Tao tưởng phải có 5 đứa 1 đứa dự bị mới được đánh cơ mà? Một đứa nữa đâu sao tao không thấy?
Tiểu Lâm lẳng lặng đáp lại:
- À à. Một đứa nữa là em gái của thằng Vũ(Phong Vũ) nó cũng ham game lắm lên xin đi theo đăng ký. Đằng nào cũng chả mất mát cái gì, thắng giải cầm chụp ảnh khoe bạn.
Nghe thấy Tiểu Lâm giải thích hắn nhíu mày tỏ vẻ không hiểu. Như hiểu được hắn đang suy nghĩ gì Tiểu Lâm tiếp tục giải thích.
- Thì 1 team chỉ cần 5 thằng mình là đủ rồi cho thêm đứa mẹ nào nữa chả được. Với lại đi gọi thêm thằng nào biết chơi về dự bị nữa thì vừa mất tiền chia cho nó nó chắc gì đã đánh tốt hơn mấy thằng mình. Tiền giải đã ít lại chia nữa thì còn xu nào đâu.
Đông Quân gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, đối với hắn vấn đề đấy cũng không quan trọng. Chẳng cần mấy ông rank Đại Cao Thủ hay Thách đấu chỉ cần nghe mình call thì mấy ông Cao Thủ hay Kim Cương 1 chắc tay hắn cũng có niềm tin dựt được giải.
Chẳng mấy chốc thang máy đã đến tầng hai, cửa vừa mở đã có đám thanh niên chen chúc đi vào phải mất ít sức hai người mới lách qua được.
- Bọn nó ở bên này.
Tiểu Lâm nhấc tay chỉ chỉ về một hướng. Tầng 2 thang máy vừa mở là thấy ngay dàn máy cấu hình khủng, màn hình cong. Phòng gym và coffe chia ra hai bên trái phải ở giữa là phòng game.
Hướng thẳng bên đi đến nơi của coffe. Bước vào khoảng không gian coffe như sang một thế giới khác, không còn đậm đặc tiếng nói cười ở phòng net tầng 2 vọng ra nữa.
Tiểu Lâm ngó nghiêng trái phải. Thấy ở một góc phòng bên cạnh là màn cửa kính có thanh niên đang vây vẫy tay lại.
- Bọn nó kia rồi đi qua thôi.
Thấy thanh niên vẫy tay lại Tiểu Lâm báo Đông Quân một câu rồi cất bước đi về phía nọ.
- Sao đi đón người gì lâu thế, bọn tao uống hết mấy cốc sinh tố cắn hết vài đĩa hướng dương rồi mày mới đến.
Đông Quân lẽo đẽo đi sau Tiểu Lâm vẻ mặt lạnh nhạt đi đến nơi tiện tay kéo cái ghế ngồi phịch xuống. Tiểu Lâm liếc hắn một cái rồi cũng kéo cái ghế ngồi xuống giọng phàn nàn giải thích:
- Mẹ nó đợi cái thằng chết bầm này tắm giặt nữa. Lúc đợi nó tao làm trận game gặp toàn lũ lạc rank. Còn mấy điểm nữa là đủ lên Thách đấu rồi, nghĩ lại mà tức.
Chiếc bàn hình tròn vây quanh có bốn người ba nam một nữ thêm Tiểu Lâm và hắn là thành 6 người. Chiếc bàn dành cho nhóm 4 người, nên giờ thêm 2 người có có vẻ hơi chật trội.
- Ha ha, thôi mày gà bỏ mẹ ra kêu ca cái gì. Sao không bảo Đông Quân nó chỉ cho ít.
Trong bốn người này có ba nam đều là bạn học đại học với tên Tiểu Lâm, còn một nữ chắc hẳn là em của tên Phong Vũ. Tên vừa mở miệng là Thiện cao khoảng 1m7 vừa nhìn thấy hắn ấn tượng của ai cũng khắc sâu một chữ mập. Ngồi cạnh tên béo là Nghĩa một thanh niên gầy gò cảm giác gió thổi cũng bay. Cuối cùng chỉ còn tên Phong Vũ, hắn hai mắt có thần, cao khoảng 1m8 bằng với Đông Quân vẻ mặt như treo mác bố mày đây nhảy vào mà ăn.
Ngồi sau gã với dáng vẻ bố mày đây là một em gái gã, cô nàng cao tầm 1m65 đối với con gái Việt thế cũng là chiều cao khá ổn,ngũ quan đầy đặn,nàn da trắng nõn, hai bên má thon thon, lông my cong vút, bờ môi nhỏ nhắn nhưng không thiếu phần mọng nước thoa thêm một tầng son đỏ nhàn nhạt thật sự là đẹp, đôi mắt to tròn như có thể hút hồn người khác. Điểm thu hút chết người là đôi bồng đào trước ngực dù mặc áo khá rộng nhưng cũng không thể hoàn toàn che lấp được mà càng làm cho người ta liên tưởng không tốt, cặp mông bị chiếc áo che kín hẳn cũng không kém cạnh tí nào. Nói chung cô nàng rất xinh xắn, Đông Quân liếc nhìn cặp ngực của nàng mà cảm thán.
Còn bạn thân hắn Tiểu Lâm, một người mét 75 dáng vẻ tầm thường nhưng mà được cái cũng không đến nỗi quá xấu. Mắt hắn một mí, mũi dẹp dẹp, mặt không béo cũng chả gầy.
Đây cũng toàn là người hắn quen, nên hai bên chả phải giới thiệu kể nể cái gì. Bọn hắn cũng hay chơi game cùng nhau, giải bụi hay đánh kèo thì có lúc cùng team có lúc team địch nên cũng gọi là hiểu ý.
Qua một hồi nói chuyện hắn cũng biết em gái của tên Phong Vũ kia. Cô nàng tên Diệu Anh, cái tên nghe khá dịu dàng đang học ngành luật năm thứ nhất. Nhưng hắn cũng chẳng muốn bắt chuyện,từ lúc chia tay mối tình đầu trong lòng hắn lúc nào cũng suy nghĩ: một tên cha mẹ mất sớm, chưa học hết cả cấp 2 thì tốt nhất không nên mở miệng quen ai, người ta biết sẽ khinh mình vô giáo dục.
Đông Quân cứ lẳng lặng ngồi đó xem bọn họ nói chuyện thi thoảng ai hỏi gì thì đáp lấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Điều khiến hắn mở miệng duy nhất là :
- Mấy ông cũng biết tôi thế nào rồi, vào giải cứ nghe tôi call là được.
Giọng nói tự tin mười phần nhưng lại để người ta rất ghét, như kiểu đi làm ở công ty bị sếp sai khiến vậy, nhìn chỉ muốn cho ăn trận đòn.
Tiểu Lâm càm ràm một lúc về trận game thua cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
- Đi thôi, đến văn phòng ông chủ nét đăng ký đánh giải.
- Ừm cũng không còn sớm nữa dậy đăng ký thôi còn về.
Ai lấy cũng gật đầu đáp ứng, Tiểu Lâm thấy vậy ngồi dậy dẫn đầu cả đoàn đến thẳng văn phòng chủ quán cyber này. Nói là văn phòng cũng chả phải, nó là phòng chơi game của ông chủ quán thì đúng hơn. Ông chủ quán cũng là thành phần máu mặt nhưng ổng cũng chỉ chơi các tựa game có hút máu đại pháp như Võ Lâm 1, Võ Lâm 2 mấy tựa game đời đầu của nhà phát hành VNG, tuy đã cũ nhưng vẫn chưa bao giờ hết hot với những game thủ Việt.
Tiểu Lâm thò tay gõ cửa một lúc sau có em nhân viên chạy ra. Em này khá xinh là nhân viên quán, vì xinh gái nên mỗi khi mở giải đều được ông chủ đặc cách cho nhận hồ sơ team đăng ký. Thấy em nhân viên này mấy thành phần máu mặt trong làng giải bụi như Đông Quân, Tiểu Lâm, Phong Vũ,... Cũng chẳng xa lạ gì, vừa gặp nhau cười nói vui vẻ.
- Ông chủ không có đây à em?
Em gái lễ phép mời sau người vào phòng, thủ tục đánh giải bụi cũng khá nhanh chỉ cần báo tên team, thành viên rồi nộp lệ phí tham gia là xong. Đang hì hụi viết mấy cái tên team rồi mấy cái tên thành viên nghe thấy giọng Tiểu Lâm hỏi em ý hồn nhiên vừa viết vừa mỉm cười nói:
- Ông chủ em hôm nay đi độ kèo Võ Lâm 1 lên không có ở đây ạ.
Tiểu Lâm gật gật đầu, chờ em nhân viên viết xong phát cho mỗi người một vé đặc biệt dành cho những ai tham gia đánh giải để hôm này đỡ phải lằng nhằng rách việc.
Mỗi người một cái thẻ, bọn họ ở đây hình như ai cũng quen với tấm thẻ này chỉ tiện tay cất đâu đó. Chỉ có cô nàng Diệu Anh là nhìn ngắm không nỡ cất ánh mắt rất là vui vẻ.
Loay hoay chụp một tấm ảnh, cô bé mới chịu cất tấm thẻ vào trong túi sách của mình. Liếc Đông Quân vẻ mặt lạnh lùng ở đằng sau, cô thả chậm cước bộ đi song song với hắn mỉm cười mở miệng nói:
- Nghe anh em nói anh chơi game rất giỏi trước cũng có team hạng A mời anh về. Sao anh không đi thi đấu chuyên nghiệp mà lại loanh quanh đánh mấy giải bụi làm gì?
Đông Quân nhìn nhìn cô bé đang vui tươi nói với mình mặt hắn vẫn không đổi vừa đi vừa lạnh nhạt mở miệng:
- Trước game thủ chuyên nghiệp Liên Minh không đủ tiền chang trải nên không muốn vào. Giờ thể thao điện tử phát triển thì mắc cày thuê lên bị garena cấm thi đấu. Nick chính của anh cũng bị khóa rồi, nếu họ biết cày thuê nick nào là họ khóa nick vĩnh viễn luôn nick đó.
Thấy giọng điệu lạnh nhạt đáp lại mình của hắn cô gái cũng không để ý chắc cũng biết hoàn cảnh của hắn nên chỉ mỉm cười nói với vẻ tiếc nuối:
- Ồ, tiếc nhỉ! Nếu anh mà thi đấu chuyên nghiệp nhất định cũng là một ngôi sao lớn.
Giọng cô bé cảm thán, nói xong chia bàn tay trắng ngần của mình ra.
- Dù gì mình cũng chung team, mong anh giúp đỡ nhé.
Đông Quân đột nhiên dừng lại chăm chăm nhìn vào mặt cô bé xinh xắn này. Cô bé thấy hắn đột nhiên dừng lại cũng dừng theo chỉ là vẻ mặt ngờ vực.
Tầm mới giây sau Đông Quân mới thu hồi ánh mắt thò bàn tay thô to của mình ra nắm lấy bàn tay cô bé.
Bàn tay cô bé so với người những người con gái bình thường thì nhỏ nhắn hơn, chắc chưa phải làm việc nặng bao giờ. Khi da thịt chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy bàn tay này thật mềm mại, tựa như sờ vào miếng kem vừa chạm là tan. Hắn như si mê nắm lấy tay cô bé, tựa như sợ vút mất tay hắn hơi dùng sức nắm lấy.
Cô bé thấy hắn bắt tay mình thì mỉm cười đáp lại nhưng cảm giác bàn tay mình bị nắm chặt hơn thì có vẻ hơi sửng sốt. Bị bàn tay thô to vì lam lũng của hắn nắm không có vẻ đau nhưng rút ra cũng thật khó. Vì sợ khiến hắn mất mặt cô dùng sức nhẹ nhàng mấy lần nhưng không thoát ra được.
Thấy cô bé cố gắng rút cánh tay về, mặt hắn hơi đỏ thu lại bàn tay của mình vẻ mặt cố gắng thể hiện lạnh nhạt để che lấp đi việc thất thố vừa rồi.
Cô bé thấy tay mình được giải thoát vội vàng rụt lại, mặt cô bé vì ngại ngùng mà đỏ hồng nên. Sau khi rụt tay lại cô nàng cố dặn ra nụ cười rồi quay người đuổi theo đám người đi trước.
Chẳng biết do ăn ý hay là hai người đều vội, Đông Quân lúc này cũng muốn nhanh tróng bước theo đám người. Bởi vì hắn cao tận 1m8 lên chân hắn cũng dài hơn Diệu Anh nàng bước một bước nhỏ thì hắn đã bước một bước dài so với nàng.
Không biết có phải do ngại ngùng mà chân tay loạng choạng, Diệu Anh chân nam đá chân chiêu ngã nhoài về trước. Trong lúc hốt hoảng nàng chỉ kịp a một tiếng.
Đông Quân lúc này ở phía trước nghe thấy tiếng a không được to lắm nhưng lại có vài phần hoảng hốt vội vàng quay người lại.
Đối mặt với hắn là thân người Diệu Anh đang lao về phía mình. Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi theo bản năng dơ hai tay nên muốn đỡ cô nàng. Nhưng nãy do mình thất thố muốn tẩu thoát thật nhanh để tránh sự ngại ngùng cho nên chân hắn cũng chẳng được vững vàng. Cả người Diệu Anh nhào vào Đông Quân đẩy hắn ngã ngửa ra mặt đất.
- Hự.