Đông Chu Liệt Quốc

Chương 12 : Tuyên Công dâm loạn lập Tân đài CừDi âm mưu tôn vua khác

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Nhắc lại việc trước nơi nước Vệ.



Vệ tuyên-công vốn là kẻ ham dâm dục, lúc chưa lên ngôi đã tư

thông với vợ lẻ của cha là nàng Di-khương sanh được một trai, tên

Cấp-Tử.



Sau khi lên ngôi lại phong cho Cấp-tử làm Thế-tử, giao cho Công-tử Chức trông nom.



Khi Cấp-Tử lên mười sáu tuổi, Vệ tuyên-công cho người sang hỏi

con gái Tề hi-công về làm vợ Cấp-Tử. Lại được nghe con gái của Tề-hầu

nhan sắc tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn , Vệ tuyên-công đem lòng ham muốn.



Tuy-nhiên đã trót lỡ cưới người đẹp cho con trai mình, còn biết nói năng làm sao, bèn nghĩ ra một kế .



Vệ tuyên-công cất một cái đài thật đẹp nơi mé sông Tân-kỳ, đặt

tên là Tân đài rồi sai Cấp-Tử làm sứ-giả sang nước Tống để có cơ hội

đoạt vợ của con.



Cấp-tử ra đi chưa bao lâu, Vệ tuyên-công sai Công-tử Tiết qua Tề rước nàng Khương-thị về Tân đài.



Rồi từ đó ăn ở với Khương-thị, coi như vợ mình. Nàng ấy tức là nàng Tuyên-khương.



Cấp-Tử đi sứ về vào yết-kiến Vệ tuyên-công.



Vệ tuyên-công khiến Cấp-Tử đến Tân đài ra mắt Khương-thị, và gọi Khương-thị bằng kế-mẫu.



Cấp-Tử vốn là con hiếu thảo, dù hành động Vệ tuyên-công có bỉ-ổi, Cấp-Tử cũng không lấy thế mà oán trách cha.



Từ ngày lấy được Tuyên-khương, Vệ tuyên-công say mê sắcđục, đêm ngày ở mãi nơi Tân đài không ngó ngàn đến Di-khương nữa.



Cách ba năm sau, Tuyên-khương sanh đặng hai trai là Công-tử Thọ và Sóc .



Nàng Di-Khương bị thất sủng, Vệ tuyên-công cũng không còn thương Cấp-Tử nữa. Bao nhiêu sự say sưa đối với Di-khương đổ dồn về

Tuyên-khương thì bao nhiêu tình thương đối với Cấp-Tử cũng đổ dồn về Thọ và Sóc hết.



Vệ tuyên-công quyết định sau nầy truyền ngôi cho Công-tử Thọ .



Thọ và Sóc tuy anh em ruột, nhưng tâm-tính rất khác nhau . Thọ

thì tánh hiền hậu, nhân từ, thương yêu Cấp-Tử như người anh ruột, còn

Sóc thì độc ác, hiểm-hóc, chẳng những ghét Cấp-Tử mà còn ghét cả Thọ

nữa. Sóc muốn tiếm ngôi của Thọ sau nầy, nên định ý trước tiên hại cho

được Cấp-Tử rồi sau mới lập mưu hại Thọ .



Một hôm, Sóc nói với mẹ :



- Nay tuy thân phụ rất thương yêu mẹ con ta, song Cấp-Tử là anh, chúng con là em , sau này Cấp-Tử thế nào cũng được nối ngôi. Hơn nữa,

vì mẹ mà Di-khương bị vua bạc đãi nếu sau nầy Di-Khương được lên làm

Quốc-mẫu, thì mẹ con ta không tránh khỏi tai vạ .



Nàng Tuyên-khương tâm trạng trước kia khác, bây giờ khác .



Trước kia hy-vọng làm vợ Cấp-Tử, nên muốn mua chuộc lòng Vệ

tuyên-công để sau nầy truyền ngôi lại cho Cấp-tử mà vợ chồng vui hưởng

phú quý. Bây giờ thì đã có hai con với Vệ tuyên-công, hy-vọng ấy đâu còn nữa, nên bàn mưu với Sóc để hại Cấp-tử. Vì vậy thỉnh thoảng có những

lời dèm pha, xoi bói.



Ngày kia, nhằm ngày sanh nhựt của Cấp-Tử, Công-tử Thọ làm tiệc rượu chúc mừng, có Công-tử Sóc dự.



Trong bữa tiệc Công-tử Thọ chuyện trò rất thân-mật.



Sóc tỏ ý khó chịu, thoái thác lui về , trong lòng rất căm phẩn.



Về đến cung, Sóc làm bộ khóc lóc, nói với mẹ :



- Con vì lòng tốt mà dự tiệc với Cấp-tử , thế mà Cấp-Tử lúc say rượu lại giở trò đùa, gọi con bằng con và nói :



- Mẹ của mày tức là vợ của ta, mày phải gọi ta bằng cha mới phải .



Con rất lấy làm xấu hổ, xin mẹ xét nghĩ.



Tuyên-khương tin là thực, chờ Vệ tuyên-công vào cung, khóc lóc thuật lại mọi điều , lại nói thêm rằng :



- Cấp-tử cố tình muốn làm nhục thiếp nên đã có lúc nói nhiều câu lỗ mãng.



Vệ tuyên-công hỏi :



- Thằng súc sanh ấy đã nói những lời gì phạm đến ái-khanh ?



Tuyên-khương sụt-sùi nói :



- Thiếp được nghe nó nói rằng : Mẹ ta là Khươngđi vợ của ông nội ta, mà phụ-thân ta còn lấy làm vợ được thay, huống hồ Tuyên-khương là

vợ của ta mà ta không lấy được sao ! Nay ta chỉ cho phụ-thân ta mượn đỡ

mà thôi. Ngày nào đó ta sẽ lấy lại, và lấy luôn cả ngôi nước Vệ nữa.



Vệ tuyên-công nghe nói cả giận, kêu Công-tử Thọ vào hỏi.



Công-tử Thọ nói :



- Tâu phụ-thân, Cấp-Tử là đưa con chí hiếu, chẳng bao giờ lại có những lời nói lỗ mãng như thế đâu .



Vệ tuyên-công không biết phải phân xử lẽ nào, bèn đòi Khươngđi đến trách mắng đủ điều.



Khươngđi đau đớn, không chịu nổi, thắt cổ tự-vận.


- Vệ huệ-công sang đánh Trịnh bị từ-trần, nên phải lập công-tử Kiềm-mâu lên thay .



Kế hoạch quả thành tựu.



Công-tử Kiềm-mâu tức vị, hạch tội Vệ-Sóc việc giết anh và làm cho Vệ tuyên-công vì buồn rầu mà chết.



Ðoạn thọ tang hai vị Công-tử Thọ và Cấp-Tử rồi cho sứ sang triều Châu báo tin việc phế lập ấy.



Ninh-quy lại dẫn quân ra đóng nơi biên giới nước Vệ để chân đường Vệ-Sóc.



Công-tử Tiết muốn đem Tuyên-khương ra hài tội, nhưng Công-tử Chức can rằng :



- Tuyên-khương là em của vua Tề, nếu hành tội e mất việc giao hảo, chi bằng giữ niềm hòa hiếu với Tề là hơn .



Bèn bàn với Kiềm-mâu cho Tuyên-khương ra ở một biệt cung, cấp lương bỗng hàng tháng.



Lỗ, Tống, Sái và Vệ bốn nước cũng đem binh đánh Trịnh, bị Tế-Túc cử binh chận nơi Ðại-lăng hiệp với Phô-hà mà chống giữ.



Bốn nước đánh không lại, phải rút binh về.



Vệ Sóc kéo binh về nữa đường, nghe tin hai Công-tử Tiết và Chức đã lập Kiềm-mâu lên ngôi liền bỏ sang nước Tề cầu viện.



Tề tương-công hay được việc ấy nói :



- Vệ-Sóc là cháu gọi ta bằng cậu lẽ nào ta lại không đem quân đi giúp.



Vệ Sóc khóc lóc nói :



- Nếu cháu được phục nghiệp tất cả vàng bạc châu báu trong nước Vệ , cháu xin dâng biếu cho Quốc-trượng:



Tề tương-công rất mừng. Còn đang bàn bạc, bỗng có sứ nước Lỗ đến.



Nguyên vì trước đây Tề tương-công có sang cầu hôn nhà Châu, nên

nhà Châu sai Lỗ hoàn-công đứng làm chủ hôn coi việc gã nàng Vương-cơ cho vua Tề. Vì vậy, hôm nay Lỗ hoàn Công mới đến.



Nghe nhắc đến Lỗ hoàn-công, Tề tương-công sực nhớ đến mấy lời

hẹn ước riêng với em mình là Văn-khương, đã lâu chưa đặng gặp , lúc nầy

cũng nên nhờ cơ hội Lỗ hoàn-công đến, mà rước luôn nàng Văn-khương về Tề một phen. Vì vậy lúc các quan Ðại- phu hỏi thăm bao giờ thì cử binh

đánh Vệ ?



Tề tương-công nói :



- Kiềm-mâu là rể của Thiên-tử, còn ta thì đang cầu hôn với vua nhà Châu, việc ấy phải thư thả đã.



Tuy nhiên, Tề tương-Công lại sợ nước Vệ giết mất nàng Tuyên-Khương nên cho Công-tôn Vô-Tri đem Công-tử Thạc về nước Vệ.



Lại dặn riêng Vô-tri bày cách cho Công-tử Thạc tư thông với Tuyên-khương, để ngày sau liệu kế đem Vệ-Sóc về nước.



Công-tôn Vô-tri lãnh mạng dẫn Công-tử Thạc về Vệ, ra mắt Tân quân Kiềm-mâu.



Lúc ấy vợ Công-tử Thạc đã qua đời .



Công-tôn Vô-tri bàn mưu với Công-tử Chức :



- Nếu ngài giúp cho việc nầy, ắt Tề-hầu mến phục mà hai nước giao hòa.



Công-tử Chức vẫn có ý muốn giao hảo với Tề, lại ghét

Tuyên-khương, muốn cho Tuyên-khương mang tiếng với thiên hạ, nên chịu

làm việc đó.



Về phần Công-tử Thạc nghĩ tình cha con, nên chẳng chịu.



Công-tử Chức bèn ép Công-tử Thạc uống rượu say rồi bắt bỏ vào phòng Tuyên-khương.



Gặp Tuyên-khương là người háo dâm, nên ép uổng Công-tử Thạc, cuối cùng phải mang tội bất hiếu cùng cha .



Công-tử Thạc và Tuyên-khương kết làm vợ chồng, sau sanh đặng năm người con.



Nhắc qua việc nước Trịnh, Tế-Túc đem quân ra đất Ðại-lăng đương

cự với Công-tử Ðột, sau khi các chư-hầu rút quân về hết mà Công-tử Ðột

vẫn đóng quân nơi đất Lịch, phá rối mãi.



Tế-Túc tìm hết kế để ngăn ngừa.



Ngày kia, Tế-Túc nhớ lại rằng trước kia nước Tề có thù với

Công-tử Ðột, trong lúc đánh nước Kỷ, lại nghe nước Lỗ hiện đang đứng ra

làm chủ-hôn cho nước Tề, bèn vào triều tâu với Trịnh chiêu-công xin đem

lễ vật qua Lỗ và Tề thông-biếu, để nhờ hai nước ấy giúp mình cự với

Tống.



Trịnh chiêu-công y tấu.



Tế-Túc lãnh mạng ra đi.



Trong lúc Tế-Túc bận lo về việc trừ khử Công-tử Ðột thì Cao-cừđi trái lại âm-mưu muốn hại Trịnh chiêu-công, nhưng vì sợ Tế-Túc là kẻ đa

mưu nên chẳng dám thi hành .



Nay nhân dịp Tế-Túc đi xa liền sai người đi rước Công-tử Vĩ về nhà, rồi nhơn lúc Trịnh chiêu-công đi tế lễ phục binh giết chết.



Công-tử Vĩ lên ngôi sai người sang nước Tề đòi Tế-Túc về để cùng với Cao cừđi lo việc quốc-chánh.