Đông Chu Liệt Quốc

Chương 33 : Thế tử Chiêu trở về nưóc Tề Tống Tương công mắc lừa nước Sở

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Cao Hổ nhân khi Dịch Nha đã đem quân đi rồi, mới sai người mời Thụ Điêu

đến để bàn việc. Thụ Điêu không có ý nghi ngờ, ngang nhiên đến ngay. Cao Hổ bày tiệc để thết đãi. Uống được vài chén, Cao Hổ hỏi Thụ Điẽu rằng :



- Nay vua nước Tống hội quân chư hầu đưa thế tử Chiêu về đây thì ta biết dùng cách gì mà chống lại được ?



Thụ Điêu nói :



- Tôi chả có tài năng gì, nhưng ngài có sai việc gì thì tôi xin vâng mệnh.



Cao Hổ nói :



- Ta muốn mượn cái đầu của nhà ngươi để xin lỗi với nước Tống. Thụ Diẽu ngạc nhiên, liền đứng ngay dậy. Cao Hổ quát to lên rằng :



- Quân giáp sĩ đâu ?



Quân giáp sĩ xông vào chém chết Thụ Điêu. Cao Hổ sai người mở

rộng toang cửa thành ra, rồi truyền bá cho dân trong nước biết rằng :



- Thế tử Chiêu đã sắp về tới nơi rồi ; ai bằng lòng thì đi theo ta.



Dân trong nước vốn ghét Dịch Nha và Thụ Điêu, bởi vậy không phục Vô Khuy, nay thấy Cao Hổ đi đón thế tử Chiêu, thì đều rủ nhau đi theo,

đến hơn nghìn người. Quốc Ý Trọng vào cung nói với Vô Khuy rằng :



- Nay dân trong nước mến phục thế tử Chiêu, kéo nhau đi đón, lão phu không thể ngăn lại được, xin chúa công nên mau mau tìm kế



Vô Khuy hỏi :



- Dịch Nha và Thụ Điêu đâu ?



Quốc Ý Trọng nói :



- Dịch Nha đem quân đi, chưa biết được thua thế nào còn Thụ Điêu thì đã bị dân trong nước giết chết rồi



Vô Khuy nổi giận nói :



- Dân trong nước giết Thụ Diêu lẽ nào nhà ngươi lại không biết ?



Nói xong, toan sai người bắt Quốc Ý Trọng. Quốc Ý Trọng bỏ chạy. Vô Khuy tay chống thanh kiếm, đi ra cửa cung, truyền nội thị gọi dân để đi đánh giặc. Nội đi gọi khắp mọi nơi, chẳng ai theo cả. Những người

nhà trong bọn các quan khi trước bi Dịch Nha và Thụ Điêu giết hại, vì

nỗi không theo Vô Khuy, nay nghe tin Cao Hổ giết Thụ Điêu mà đi đón thế

tử Chiêu, đều có ý mừng rỡ, cùng kéo nhau cầm binh khí đến cửa đông để

dò la tin tức, lại gặp Vô Khuy đi vừa đến đấy, liền xúm nhau lại vây bắt Vô Khuy. Nội thị quát rầm lên rằng :



- Sao các ngươi dám vô lễ với chúa công ?



Mọi người đều nói :



- Nào ai là chúa công ?



Nói xong, liền xông vào chém giết lũ nội thị. Vô Khuy chống cự

không nổi, vội vàng xuống xe bỏ chạy, cũng bị giết chết nốt. Trong ngoài náo động cả lên, sau Quốc Ý Trọng phải đi phủ dụ, mọi người mới đâu về

đấy. Quốc Ý Trọng sai người phi báo cho Cao Hổ biết. Dịch Nha đóng quân ở ngoài cõi, chống nhau với quân Tống, tự nhiên đang đêm thấy quân sĩ náo động, tuyên truyền nhau rằng :



- Thụ Diêu và Vô Khuy đều chết cả rồi, Cao Hổ đem người đi đón

thế tử Chiêu về làm vua, chúng ta không nên theo bọn phản nghịch nữa.



Dịch Nha biết là quân sĩ có ý nổi loạn, liền cùng với mấy tên

người nhà tâm phúc, bỏ trốn sang nước Lỗ. Sáng hôm sau, Cao Hổ đến phủ

dụ quân sĩ, rồi cùng nhau đi đón thế tử Chiêu. Cao Hổ đưa thế tử Chiêu

về đến Lâm Tri, ở tạm nhà công quán, rồi sai người vào báo Quốc Ý Trọng

biết để đem các quan ra đón. Công tử Nguyên và công tử Phan nghe tin thế tử Chiêu đã về, đến rủ Thương Nhân cùng đi đón. Công tử Thương Nhân

không bằng lòng mà nói rằng :



- Khi phát tang tiên quân ta thế tử Chiêu có đến dự đâu, mà nay

lại cậy thế nước Tống để về nối ngôi, thật là một sự trái lẽ ; bây giờ

quân các nước đã rút về cả, chúng ta nên đem quân ra giết thế tử Chiêu

đi, để báo thù cho công tử Vô Khuy, rồi trong bọn ba người chúng ta, tùy ý các quan đại thần, lập một người lên nối ngôi, việc gì phải sợ hãi

quân Tống, làm cho uy phong bá chủ của tiên quân ta khi xưa phải giảm

mất đi.



Công tử Nguyên nói :



- Nếu vậy thì ta nên vào nói với Trưởng Vệ Cơ, rồì phụng mệnh mà làm thì phải lẽ hơn.



Trưởng Vệ Cơ khóc mà nói rằng :



Nếu các ngươi vì Vô Khuy mà báo thù được thì ta dẫu chết cũng thỏa trong lòng.



Nói xong, liền đem những người tâm phúc của Vô Khuy trước, hợp

với bọn công tử Nguyên, công tử Phan và công tử Thương Nhân cùng ra để

chống cự với thế tử Chiêu. Những người tâm phúc của Thụ Điêu cũng muốn

vì chủ báo thù, mới nhập bọn với ba vị công tử, đem quân giữ các cửa

thành.



Quốc Ý Trọng sợ hãi, đóng chặt cửa lại, không dám ra đối địch. Cao Hổ bảo thế tử Chiẽu rằng :



- Vô Khuy và Thụy Điêu dẫu chết rồi, nhưng phe phái hãy còn.

Vả chúng có ba vị công tử làm chủ, đóng cửa thành không cho ta vào ; nay ta muốn vào thì tất phải đánh, đánh mà không được thì thành ra lắm sự


1. Trần Mục công (Cốc)



2. Sái Trang công (Giáp Ngọ)



3. Trịnh Văn công (Tíếp)



4. Hứa Hi công (Nghiệp)



5. Tào Cung công (Tương)



Mọi người đều lục tục đến dần. Đợi mãi đến sáng rõ, Sở Thành

vương (Hùng Vận) mới đến. Tống Tương công giữ lễ chủ vái chào các vua

chư hầu, rồi sắp hàng cùng đứng hai bên. Các vua chư hầu đều sợ uy Sở

Thành vương, nhường Sở Thành vương đứng đầu. Thành Đắc Thần và Đấu Bột

đứng hầu sau lưng Sở Thành vương. Vua các nước cũng đều có người đi theo hầu cả. Tống Tương công muốn làm chủ hội, nhưng tự mình nói ra không

tiện, mới đưa mắt để cho Sở Thành vương nói.



Sở Thành vương cứ cúi đầu im lặng, không nói gì cả. Các vua chư

hầu cũng đều nhìn nhau, không ai dám nói trước. Tống Tương công không

thể nhịn được, mới nghiễm nhiên đứng ra mà nói rằng :



- Ngày nay tôi muốn theo gương Tề Hoàn công thuở trước, trên

thì phụng mệnh thiên tử, dưới thì giao hiếu với các nước chư hầu, các

quý quốc nghĩ thế nào ?



Các vua chư hầu nghe nói, cũng chưa ai đáp lại thế nào thì Sở Thành vương đứng thẳng ra phía trước mà nói rằng :



- Nhà vua nói phải lắm ! Nhưng không biết trong cuộc hội thề này, ai làm chủ.



Tống Tương công nói :



- Một là người có nhiều công trạng, hai là nglrời cao phẩm tước thì được làm chủ, còn phải nói gì nữa ?



Sở Thành vương nói :



- Nước tôi tự đặt vào hàng vương tước đã lâu rồi, nước Tống dẫu

là tước công, cũng không ở trên tước vương được, như vậy thì tôi xin lỗi các nước mà nhận đứng ra làm chủ.



Nói xong, liền bước lên đứng ở đầu hàng trên nhất. Công tử Mục

Di giằng tay áo Tống Tương công, ý muốn bảo Tống Tương công hãy chịu

nhịn đi, rồi sau sẽ liệu. Tống Tương công vẫn đinh ninh ngôi chủ minh đã nắm vững trong tay mình, nay thấy tình hình giở giang như vậy, tài nào

mà không tức giận, liền vùng vằng bảo Sở Thành



vương rằng :



- Nước tôi là tước công, lại là con cháu sau thiên tử nhà ân

trước, dẫu thiên tử nhà Chu ta bây giờ, cũng phải có lòng kính trọng ;



nước Sở nay chẳng qua là tiếm hiệu xưng vương, vậy khi nào tước vương giả lại được ở trên tước công thật !



Sở Thành vương nói :



- Tôi đã là tước vương giả thì ai bảo nhà vua mời tôi đến đây ?



Tống Tương công nói :



- Nhà vua đến đây là theo lời ước ở đất Lộc Thượng, có phải tôi không giao hẹn trước đâu.



Thành Đắc Thần đứng bên cạnh quát to lên rằng :



- Công việc ngày nay, thử hỏi các vua chư hầu là vì nước Sở mà đến đây hay là vì nước Tống mà đến ?



Các chư hầu xưa nay vốn sợ thế nước Sở, đồng thanh mà đáp rằng :



- Chúng tôi phụng mệnh vua nước Sở, vậy nên phải đến đây.



Sở Thành vương cười khanh khách mà nói với Tống Tương công rằng :



- Vua Tống còn nói gì nữa không ?



Tống Tương công toan cãi lại thì Thành Đắc Thần và Đấu Bột cởi

ngay lễ phục bên ngoài ra, thì thấy trong đã mặc sẵn áo giáp, sau lưng

đeo một lá cờ lệnh. Thành Đắc Thần và Đấu Bột cầm lá cờ lệnh giơ cao lên rồi vẫy một cái, quân sĩ của Sở Thành vương ở dưới đàn, đến hơn nghìn

người đều cầm binh khí kéo lên. Các vua chư hầu sợ



mất vía cả. Thành Đắc Thần nắm ngay lấy hai tay áo Tống Tương

công mà trói chặt lại, rồi cùng với Đấu Bột truyền cho quân sĩ thu hết

các đồ vàng ngọc bày ở trên đàn. Tống Tương công trông thấy công tử Mục

Di đứng ở bên cạnh, liền ghé tai mà bảo thầm rằng :



- Ta tiếc đã không nghe lời nói của công tử, nên mới đến nỗi

thế này. Công tử nên mau mau về đi, để giữ lấy nước nhà, đừng nghĩ gì

đến ta nữa ?



Công tử Mục Di biết là đi theo cũng vô ích, mới bỏ Tống Tương công mà trốn về.