Đông Chu Liệt Quốc
Chương 54 : Sở vương đuổi quân lâm phủ ưu mạnh đóng vai tôn thúc giao
Ngày đăng: 01:55 20/04/20
Tấn Cảnh cũng nghe tin Sở Trang vương thân hành đem quân sang đánh
Trịnh, mới phong Tuân Lâm Phủ làm trung quân nguyên soái, Tiên Cốc làm
phó nguyên soái, để đem quân sang cứu.Khi đi đến sông Hoàng Hà, có quân thám tử báo rằng:
- Trịnh bị Sở vây, đợi mãi không thấy quân ta đến cứu, đã hàng Sở rồi.Quân Sở đã sắp sửa rút về.
Tuân Lâm Phủ bèn triệu các tướng vào để hội nghị.Sĩ Hội nói:
- Ðem quân đi cứu mà không kịp, bây giờ đánh Sở cũng chẳng ra thế nào, chi bằng ta hãy rút về, sau sẽ định liệu.
Tuân Lâm Phủ khen phải, toan truyền rút quân về.Bỗng có một viên đại tướng đứng dậy can rằng:
- Không nên ! Nước Tấn ta làm được bá chủ là vì biết bênh vực kẻ yếu, nay Trịnh đợi mãi không thấy quân ta đến cứu, mới phải hàng nước
Sở, ta đánh được nước Sở thì Trịnh tất lại về với ta.Nếu ta bỏ Trịnh mà
tránh quân Sở thì các nước nhỏ còn trông cậy vào ta nổi gì ! Nước Tấn
không làm được bá chủ nữa rồi.Nếu nguyên soái nhất định rút quân về, thì tôi tình nguyện đem quân bản bộ của tôi ra đánh một trận.
Tuân Lâm Phủ nhìn xem ai là quan phó nguyên soái Tiên Cốc.Tuân Lâm Phủ bảo Tiên Cốc rằng:
- Vua Sở thân hành đem quân tới đây, binh nhiều tướng mạnh, nếu ta đem một toán quân sang đánh, khác nào như ném thịt vào hổ đói mà
thôi, phỏng có ích gì !
Tiên Cốc thét lên rằng:
- Nếu ta không đi thì sẽ có người bảo rằng đường đường nước Tấn
mà không có một người nào dám đánh, chẳng cũng xấu hổ lắm ư ! Chuyến này ta đi, dẫu chết tại trậncũng còn được tiếng là người có chí khí !
Tiên Cốc nói xong, tức khắc lui ra. Ði đến cửa dinh gặp anh em
Triệu Ðồng và Triệu Quát.Tiên Cốc bảo Triệu Ðồng và Triệu Quát rằng:
- Quan nguyên soái sợ nước Sở muốn rút quân về, chỉ một mình ta quyết đem quân đi đánh.
Triệu Ðồng và Triệu quát nói:
- Ðại trượng phu phải như thế ! Anh em tôi cũng xin đem quân bàn bộ đi theo tướng quân.
Ba người cùng nhau đem quân qua sông Hoàng Hà.Tuân Thủ không
thấy Triệu Ðồng và Triệu Quát, liền hỏi quân sĩ mới biết hai người đã
theo Tiên Cốc qua sông Hoàng Hà để đón đánh quân Sở, liền giật mình kinh sợ, và nói với quan tư mã Hàn Quyết.Hàn Quyết vào bảo Tuân Lâm Phủ
rằng:
- Nguyên soái không biết việc Tiên Cốc qua sông Hoàng Hà hay
sao?Nếu gặp quân Sở thì tất bị thua, ngài làm nguyên soái mà để cho Tiên Cốc bị thua thì lỗi ở ngài đó !
Tuân Lâm Phủ kinh sợ hỏi kế, Hàn Quyết nói:
- Việc đã lỡ ra như vậy, chi bằng ta kéo cả đại binh sang đánh,
nếu được thì công về ngài, nếu không được thì cả các tướng cùng phải
chịu tội, chẳng hơn là ngài chịu tội một mình hay sao?
Tuân Lâm Phủ khen phải, truyền kéo đại binh qua sông.Tiên Cốc nghe tin, mừng mà nói rằng:
- Ta vẫn biết là nguyên soái phải theo lời nói của ta !
TRịnh tướng công cho người đi dò thám, biết là quân Tấn cường
thịnh lắm, chỉ sợ một mai chiến thắng thì lại trị cái tội theo Sở, mới
hợp triều thần lại để thương nghị.Quan đại phu là Hoàng Thủ nói:
- Tôi xin sang sứ bên quân Tấn dể khuyên Tấn đánh Sở, Tấn được
thì theo Tấn, Sở được thi theo Sở.Bên nào mạnh thế thì ta theo, chứ có
lo gì !
Trịnh Tương công khen phải, rồi sai Hoàng Thú đi.Hoàng Thú đến nói với quân Tấn rằng:
- Chúa công tôi mong quý quốc đến cứu, khác nào đại hạn mong
mưa.Chỉ vì xã tắc lâm nguy nên mới phải theo Sở trước mặt chứ không phải dám phản bội thượng quốc.Nay Sở chiến thắng mà sinh kiêu, vả lại đi lâu mỏi mệt, nếu thượng quốc đánh quân Sở thì nước Trịnh tôi cũng xin theo.
Tiên Cốc nói:
- Ta đánh được Sở và làm cho Trịnh phải phục, chỉ ở trận này !
Loan Thư nói:
- Người nước Trịnh hay phản phúc lắm, ta chớ nên tin lời !
TRiệu Ðỗng và Triệu Quát nói:
- Người nước Trịnh xin theo ta để cùng đánh Sở, đó là một cơ hội chớ nên bỏ ! Ta nên theo lời Tiênn Cốc
Hai người nói xong, bèn không vân lệnh Tuân Lâm Phủ, mà lại tự
tiện theo Tiên Cốc cùng với Hoàng Thú định ước đánh Sở, Trịnh Tương công lại sai sứ đến quân Sở, khuyên Sở Trang vương giao chiến với Tấn.Quan
lệnh doãn nước Sở là Tôn Thúc Ngao lo quân Tấn cường thịnh, nói với Sở
Trang vương rằng:
- Người nước Tấn không có ý quyết chiến, chi bằng ta cho người
sang giảng hoà, giảng hoà mà không được, bấy giờ ta sẽ giao chiến thì
lỗi tại nước Tấn.
Sở Trang vương lấy làm phải, liền sai Sái Cưu Cư sang quân Tấn xin giảng hòa.Tuân Lâm Phủ mừng lắm, nói:
- Nếu vậy thì là phúc cả cho hai nước!
Tiên Cốc trỏ vào mặt Thái Cưu Cư mà mắng rằng:
- Nước người đã cướp thuộc quốc của ta, nay lại còn sang giảng
hòa ! Dẫu nguyên soái ta cho hòa, ta cũng nhất định không chịu, ta quyết đánh cho chẳng còn một mống nào trở về, khiến nước ngươi biết tay Tiên
Cốc này.Nhà ngươi nên mau mau về báo với vua Sở, liệu mà trốn trước đi,
kẻo nữa khó toàn tính mệnh đó !
Sái Cưu Cư bị Tiên Cốc sỉ mắng một hồi, cúi đầu lui ra. Ði đến
cửa dinh, lại gặp anh em Triệu Ðồng và Triệu Quát, Triệu Ðồng và Triệu
Quát giơ gươm trỏ vào mặt Sái Cưu Cư mà bảo rằng:
- Nếu mày còn sang đây lần nữa thì ta sẽ cho mày nếm lưỡi gươm này !
ra bộ tưởng nhớ Tôn Thúc Ngao, còn mình thì đóng vai Tôn Thúc Ngao.Sở
Trang vương (vai trò) trông thấy, giật mình king sợ mà nói rằng:
- Ô hay ! Tôn Thúc Ngao hãy còn sống à? Ta tưởng nhớ nhà ngươi lắm, nhà ngươi nên ở lại mà giúp ta !
Ưu Mạnh nói:
- Tôi đây chỉ giống Tôn Thúc Ngao mà thôi, có phải là Tôn Thúc Ngao thật đâu!
Sở Trang vương (vai trò ) nói:
- Ta tưởng nhớ Tôn Thúc Ngao mà không được trông thấy, nay thấy
nhà ngươi giống Tôn Thúc Ngao, cũng khiến cho ta được đỡ nhớ.Ta cho nhà
ngươi cứ làm tướng quốc, nhà ngươi chớ từ.
Ưu Mạnh nói:
- Đại vương tin dùng tôi như vậy, rất hợp với sở nguyện của tôi , nhưng tôi có lão thê ở nhà, rất là từng trải tinh đời để tôi xin về bàn với lão thê tôi, rồi mới dám vâng lệnh.
Ưu Mạnh trở vào buồng trà, một lúc lại bước lên sàn hát mà tâu với Sở Trang vương(vai trò ) rằng:
- Vừa rồi tôi có bàn với lão thê tôi, thì lão thê tôi khuyên tôi chớ nhận.
Sở Trang vương (vai trò) hỏi:
- Sao vậy?
Ưu Mạnh nói:
- Lão thê tôi có đặt một bài hát để khuyên tôi, vậy tôi xin hát.
Nói xong liền hát:
- Quan tham không nên làm, thế mà nên làm !
Quan liêm nên làm, thế mà không nên làm !
Quan tham không nên làm, đã tham thì tất đê hạ, mà nên làm vì con cháu được lên xe xuống ngựa !
Quan liêm nên làm, đã liêm thì tất cao khiết, mà không nên làm vì con cháu phải ăn đói mặc rách !
Chàng chẳng thấy:
Quan lệnh doãn nước Sở ta là Tôn Thúc Ngao, lúc sống làm quan không lấy của ai một đồng nào.
Chẳng may thất lộc( người làm quan chết đi, người ta gọi là thất lộc, nghĩa là mất lộc(lương bổng ) đi rồi, con cháu nghèo hèn đói khát, chỉ có cái túp chui ra chui vào...
Chàng, chàng ôi, chàng chớ học đòi Tôn Thúc Ngao !
Quân vương nào có nhớ công lao!
Trang vương trông thấy Ưu Mạnh lời ăn tiếng nói, giống hệt như
Tôn Thúc Ngao thuở xưa, đã động lòng thương xót, sau nghe đến bài hát
của Ư Mạnh, bỗng ứa nước mắt mà nói rằng:
- Khi nào ta dám quên công Tôn Thúc Ngao !
Trang vương liền sai Ưu Mạnh đi triệu Tôn An.Tôn An mặc áo rách, đi giày cỏ, vào yết kiến Trang vương.Trang vương hỏi:
- Nhà ngươi đến nổi cùng khốn như thế ư?
Ưu Mạnh đứng bên cạnh, đỡ lời mà tâu rằng:
- Nếu không cùng khốn thì đã không tỏ được cái nhân đức của quan lệnh doãn ngày trước!
Trang vương nói:
- Tôn An khi trước đã từ chối không muôn làm quan, nay ta nên phong cho một cái ấp lớn.
Tôn An đã cố ý xin từ chối.Trang vương nói:
- Ta đã quyết định như thế, nhà ngươi chớ nên từ chối.
Tôn An nói
- Nếu đại vương nghĩ đến chút công lao của tôi, mà muôn cho tôi được ấm no thì xin phong cho tôi ở đất TâmẩKhâu là đủ.
Trang vương nói:
- Khi cha tôi gần mất có dặn tôi như vậy, nếu không phong cho đất Tảm Khâu thì tôi không dám nhận.
Trang vương theo lời.Về sau, người ta thấy rằng Tẩm Khâu là một
nơi đất xấu, không ai muốn tranh đoạt.Con cháu Tôn Thúc Ngao cứ nối đời
được hưởng lộc ấy.
Tuân Lâm Phủ nước Tấn nghe tin Tôn Thúc Ngao chết, biết là quân
Sở chưa có thể đi cứu Trịnh được, mới tâu với vua Tấn xin đem quân đi
đánh Trịnh, nhưng chỉ cướp phá biên giới nước Trịnh, rồi thu quân trở
về.Các tướng nói với Tuân Lâm Phủ xin vây kín thành nước Trịnh.Tuân Lâm
Phủ nói:
- Ta vây kín thành nước TRịnh, cũng chưa chắc đã lấy nổi, vạn
nhất nước Sở đem quân đến cứu thì lại thành ra thêm việc, chi bằng ta
hãy để cho người nước Trịnh phải sợ ta.
Trịnh Tương công thấy vậy, quả nhiên sợ lắm, sai sứ sang bàn mưu với nước Sở và đưa người em là công tử Chương sang nước Sở, đổi lấy
công tử Khứ Tật về về nước TRịnh để cùng cầm quyền chính trong nước.Sở
Trang vương nói:
- Nếu nước Trịnh biết thủ tín, thì chẳng cần gì phải giữ người làm tin.
Sở Trang vương nói xong, liền cho cả hai người đều về, rồi hợp các quan triều thần lại để thương nghị.