Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 15 : Cô hủy hôn lễ của bạn học

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Trải qua mười mấy giờ trên máy bay cuối cùng cũng đến nơi, Hạ Phong và đồng nghiệp đang chờ hành lý ở sân bay.



Mọi người đều sôi nổi khởi động điện thoại, gọi điện thoại về nhà báo bình an.



Hạ Phong nghĩ nghĩ cũng lấy điện thoại ra gọi. Bây giờ ở trong nước khoảng 10 giờ, cô ấy hẳn là đang chuẩn bị đi làm.



“Alo?” Từ điện thoại truyền ra giọng nói của Vu Đông, “Anh đến nơi rồi sao!”



Không biết Vu Đông có biết chuyện này không, giọng nói của cô truyền qua điện thoại rất êm tai, Hạ Phong không tự giác được mà trở nên dịu dàng: “Ừ. Em sắp đi làm rồi phải không!”



“Ừ.” Lúc này Vu Đông đang đứng trên ban công. Nhà chỉ có một người nên không khí có chút cô độc. Bởi vậy từ góc độ này nhìn ra ngoài làm Vu Đông có cảm giác bản thân cô đã trở lại những ngày tháng trước khi trùng sinh, chỉ có một mình, cô đơn, trống vắng.



Cũng giống như lúc này vậy, khi thành phố ồn ào, sôi động, náo nhiệt thì chỉ có mình cô ở trong phòng, nhìn về ánh đèn ở phía xa.



“Em sao vậy?” Hạ Phong cảm giác giọng nói của Vu Đông có vẻ cô đơn nên hỏi.



“Không có gì?” Vu Đông ngẩng đầu nhìn lên trời, xem những ngôi sao lấp lánh đó. Nhưng Thân thành vào mười năm trước ít sao đến vậy à?



“Em chỉ cảm thấy nhà lớn quá nên có chút không thích ứng kịp mà thôi!” Vu Đông nói.



Hạ Phong sửng sốt. Nhà rất lớn? Là bởi vì hắn không ở đó sao? Vu Đông… đang nói nhớ hắn sao?



“Anh ngồi máy bay đã một ngày rồi nên chắc cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi nhé. Em đi làm đây!” Vu Đông nói.



“Được rồi, nhưng em phải nhớ làm việc xong gửi tin nhắn cho tôi.” Hạ Phong dặn dò.



“Được.”



Vu Đông cúp điện thoại, ngơ ngác suy nghĩ đủ điều. Một người với hai người khác nhau chỗ nào, có phải hay không bắt đầu từ việc tan ca có người nhớ thương?



“Nói chuyện với bạn gái xong?” Đồng nghiệp khoa ngoại Lý Khởi Quang hỏi.



“A?” Hạ Phong sửng sốt một lát xong cười gật đầu.



“Tôi cũng mới nói chuyện với bạn gái xong. Cô ấy chưa nói chuyện với tôi được mấy câu thì đã dặn tôi phải đi cửa hàng miễn thuế mua đồ giúp cô ấy.” Lý Khởi Quang oán giận nói.



Hạ Phong cười cười không nói gì.



“Đúng rồi, cậu có cần mua đồ giúp bạn gái mình không? Một lát chúng ta đi cửa hàng miễn thuế nhìn thử?” Lý Khởi Quang nói.



“Sớm như vậy sao? Lúc chúng ta sắp về nước mua cũng được mà?” Hạ Phong nói.



“Không được đâu! Bạn gái tôi nói mặt nạ dùng hết rồi nên muốn tôi mua rồi gửi về, người ta còn phải sử dụng đó!” Lý Khởi Quang bất đắc dĩ nói, “Cậu nói thử xem, tính luôn phí vận chuyển thì có khác gì giá mua trong nước chứ!”



Hạ Phong nghe xong thì suy nghĩ, ba tháng sau hắn mới về nước nhưng không biết Vu Đông có cần dùng gấp không?



“Vậy lát nữa chúng ta cùng đi!” Hạ Phong nói.



Vì vậy hai người nhờ ba đồng nghiệp khác giữ giùm mình hành lý rồi cùng nhau đi cửa hàng miễn thuế.



Lý Khởi Quang thuần thục cầm ra danh sách những thứ cần mua của bạn gái, cầm rổ theo rồi đi đến quầy mỹ phẩm dưỡng da.



Hạ Phong thấy thì cười, xem ra nữ giới đều thích đưa cho bạn trai mình danh sách mua đồ.
“Vậy không kết!” Hướng Hiểu Nguyệt ôm Nhậm Hân Hân nói.



Nếu việc này phát triển theo hướng tệ nhất thì việc Nhậm Hân Hân tự sát vào hai năm sau đã có nguyên nhân.



“Cốc cốc!!”



“Nhậm tiểu thư, nghi thức sắp bắt đầu rồi!” Nhân viên làm việc thúc giục nói.



“Hân Hân, tớ mang cậu đi!”



Vu Đông nhìn Nhậm Hân Hân lập tức trở nên lo lắng sợ hãi thì nói: “Nếu cậu không muốn đính hôn, không nghĩ trở thành một người không từ thủ đoạn trong mắt Lục Hiên thì cậu phải ra ngoài từ chối hắn!”



“Tớ…” Nhậm Hân Hân trở nên nhút nhát.



“Hân Hân, đến lúc này rồi thì cậu phải tự quyết định cho mình thôi!” Vu Đông nói.







Hai người đưa Nhậm Hân Hân đến hội trường cũng là lúc buổi lễ bắt đầu. Lục Hiên mặc một bộ tây trang quý giá đứng trên bục như một vị quý ông.



MC thấy Nhậm Hân Hân thì cầm micro lớn tiếng nói: “Nữ chính của chúng ta cuối cùng đã đến!”



Lập tức khách khứa chung quanh đều vỗ tay.



Nhậm Hân Hân hít sâu một hơi rồi bước lên bục, đứng đối diện với Lục Hiên.



MC nói: “Đúng là trai tài gái sắc! Chúng ta bây giờ sẽ nghe câu chuyện tình yêu của hai người họ. Vậy hai người ai sẽ kể trước đây?”



“Tôi nói trước!” Nhậm Hân Hân bỗng nhiên nói.



Toàn trường lập tức bộc phát ra những tràng tiếng cười đầy thiện ý, khóe miệng Lục Hiên cong lên, lưng đưa về phía mọi người nhìn Nhậm Hân Hân một cách trào phúng.



Nhậm Hân Hân nhìn thấy vẻ mặt này thì liền chết tâm, cầm micro lên gằn từng chữ một với Lục Hiên: “Lục Hiên, chúng ta đã quen biết nhau được hai mươi năm. Từ lúc tôi ghi nhớ được thì chúng ta đã chơi chung với nhau rồi. Nhưng hôm nay…”



Lục Hiên càng nghe lời Nhậm Hân Hân nói thì trong mắt toát ra sự trào phúng càng đậm hơn.



“Chúng ta chia tay đi!” Nói xong câu đó thì Nhậm Hân Hân vừa cười vừa khóc.



“Xôn xao!” Cả hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.



“Cô!” Lục Hiên cầm lấy tay Nhậm Hân Hân, nhíu mày nói: “Cô cố ý?”



Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt vội vã chạy lên, một người giữ chặt Nhậm Hân Hân, một người chặn Lục Hiên lại.



Vu Đông nhìn Lục Hiên xấu hổ đến mức giận dữ thì nói: “Lục tiên sinh, lần đầu tiên bị đá đúng không, nhưng anh phải nhớ bảo trì phong độ nhé!”



Nói xong thì ba người nghênh ngang rời đi còn tin tức người thừa kế của Lục thị bị vị hôn thê vứt bỏ trước mặt mọi người thì náo nhiệt suốt mấy ngày.



Vì vậy khi Hạ Phong gửi tin nhắn hỏi Vu Đông mấy ngày nay đang làm gì thì Vu Đông trả lời:



“Em chế tạo tin nóng!”