Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 27 : Lại là một biển hoa

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Bên ngoài thành phố điện ảnh.



Vu Đông đỗ xe xong xuôi thì đi vào bên trong đoàn phim, cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Hạ Phong.



“Anh đến nơi chưa?”



“Anh vừa mới đến!” Hạ Phong nhìn thời gian rồi nói, “Chắc chắn là em chưa ăn sáng rồi, mau đi kiếm cái gì ăn đi!”



“Hôm nay em đã ăn sáng rồi.” Vu Đông mỉm cười nói, “Bây giờ em đang đi vào đoàn phim để bàn bạc một số chuyện.”



“Đoàn phim? Ở ngoại thành thành phố điện ảnh ư?” Hạ Phong hỏi.



“Đúng đó!”



“Vậy em phải dậy sớm lắm đúng không?” Hạ Phong hơi lo lắng nói, “Lúc em ngủ không đủ giấc đều mơ mơ màng màng không à, em không có lái xe đến đó chứ?”



“Làm gì có chứ? Chỉ là lúc mới thức dậy nên chưa tỉnh hẳn thôi, em rửa mặt xong là tỉnh táo liền à!” Vu Đông bất mãn nói, “Em là người đàm phán đứng đầu của công ty nhưng qua lời của anh nói thì lại thành một đứa bé thiếu ngủ rồi!”



“Được rồi, em là người lợi hại nhất!” Hạ Phong chỉ có thể cười mà thôi.



“Anh lại có lệ em rồi, hừ, không nói với anh nữa.” Vu Đông không vui nói.



“Vậy không nói, bác sĩ trưởng khoa ngoại đã đến chỗ anh rồi.”



“Vậy anh làm việc đi.”



“Tạm biệt.”



Vu Đông vui vẻ cúp điện thoại, quen cửa quen nẻo tìm được đoàn phim của đạo diễn Lưu.



“Giám đốc Vu, cô đã đến rồi.” Người tiếp đãi Vu Đông vẫn là phó đạo diễn lúc trước, Vương Hâm.



“Đạo diễn Vương, đạo diễn Lưu có ở đây không? Tôi mang đĩa mẫu đến rồi.” Bởi vì đạo diễn Lưu yêu cầu cao về việc lồng tiếng nên tuy là hai bên đã ký hợp đồng nhưng đạo diễn Lưu vẫn yêu cầu được giám sát phần lồng tiếng. Vì vậy hôm nay Vu Đông đến đây để đưa đĩa mẫu.



“Đạo diễn Lưu đang ở trong đoàn phim kế bên.” Vương Hâm nói.



“Vậy tôi ở đây đợi đạo diễn về nhé.” Vu Đông nói.



“Chẳng biết được khi nào đạo diễn Lưu mới về đâu.” Vương Hâm lắc đầu cười nói, “Kế bên là đoàn phim của đạo diễn Triệu. Hai người bọn họ vừa thấy mặt nhau thì luôn nói chuyện thật lâu.”



“A?” Vu Đông ngẩn người hỏi, “Vậy tôi qua đó tìm đạo diễn Lưu có ổn không?”



“Được chứ.” Vương Hâm nói, “Nếu không cô chờ tôi làm việc xong thì tôi đưa cô qua cũng được.”
“Vâng!” Thiếu niên vui vẻ gật đầu.



“Em ký tên cho chị đi! Đợi đến lúc em nổi tiếng rồi thì chị sẽ mang nó đi khoe.” Vu Đông cầm quyển sổ tay luôn mang theo ra.



“Hì hì!” Thiếu niên hơi thẹn thùng ký tên của mình lên.



“Tần Vọng?” Vu Đông đọc lên một lần.



“Chị ơi, em không ở đây với chị được rồi, đạo diễn đang gọi em.” Thiếu niên vẫy tay với Vu Đông một cái rồi chạy về hiện trường quay phim.



Vu Đông nhìn hai chữ trên quyển sổ tay, phảng phất cô lại thấy được mái nhà đầy hoa lúc trước khi trùng sinh, đó là biển hoa lúc trước của cô.



Chỗ cô thường ngồi gọi là gì đó nhỉ?



“Tháp canh?”



Vẫn là.



“Tháp bảo vệ?”



Biển hoa đó chính là sinh mệnh sáng lạn nhưng lại điêu tàn của thiếu niên, nó đã làm bạn với Vu Đông vào những ngày tháng cô bị áp lực từ công việc đè nặng.



Bây giờ biển hoa này đã được nở rộ trong giấc mơ của thiếu niên, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ có thể nở ở mỗi một góc trên thế giới này.



Vậy thì biển hoa thuộc về Vu Đông đang ở đâu?



Ban đêm.



‘Anh biết trồng hoa không?’ Vu Đông nhắn tin hỏi Hạ Phong.



‘Sao vậy? Em muốn trồng hoa à?’



‘Em muốn trồng đầy hoa tươi trên ban công nhà mình nhưng em lại không biết chăm sóc hoa, ngay cả cây xương rồng em cũng không làm cho nó sống được.’ Vu Đông hơi ưu thương.



‘Đợi đến mùa xuân, anh sẽ cùng em đi chợ hoa.’



‘Anh chăm sóc?’



‘Anh chăm sóc!’



Anh sẽ là biển hoa của em sao?