Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 28 : Bị cuộc sống làm thay đổi

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Mùa đông là mùa dễ bị cảm nhất và Vu Đông đã bất hạnh mắc phải. Sáng hôm nay cô tỉnh dậy thì bỗng nhiên cảm giác đầu nặng muốn chết.



Cô nghĩ đến hôm nay không có việc gì nên tiếp tục ngả đầu xuống ngủ.



Cho đến lúc tiếng chuông điện thoại liên tục của Hướng Hiểu Nguyệt gọi đến.



“Alo?” Vu Đông cầm di động, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi.



“Cậu chưa tỉnh táo hay là bị cảm rồi hả?” Hướng Hiểu Nguyệt nghe được giọng của Vu Đông thì hỏi.



“Cả hai đều có!” Vu Đông sờ trán mình, may mắn là không có sốt.



“Vậy hôm nay cậu có thể đi được không?” Hướng Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.



“Đi đâu?” Vu Đông nghĩ đi nghĩ lại, hình như hôm nay đâu có việc gì.



“Sinh nhật cô chủ nhiệm đó.” Hướng Hiểu Nguyệt nhắc nhở.



Sinh nhật? Vu Đông nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhiệm sao?”



“Cậu sốt lên rồi à? Kệ đi, có gì tớ đi một mình cũng được!” Hướng Hiểu Nguyệt hơi nhụt chí nên cúp điện thoại.



Vu Đông ngủ một giấc xong thì cảm thấy tốt hơn một chút. Cô dựa vào đầu giường hồi ức một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhớ được gì. Chỉ có điều nếu là sinh nhật của cô chủ nhiệm thì Vu Đông vẫn muốn đi.



Vu Đông tắm nước nóng xong thì cảm giác tỉnh táo hơn nhiều nên gửi một tin nhắn cho Hướng Hiểu Nguyệt.



‘Cậu gửi thời gian và địa điểm cho tớ. Tớ sẽ đến sau.’



‘6 giờ tối, quán cay Tứ Xuyên ở ngoài trường.’ Hướng Hiểu Nguyệt nhanh chóng trả lời.



Vu Đông quay đầu lại xem đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi, xem ra cô sẽ đến muộn rồi.



Quà tặng vẫn chưa mua luôn, Vu Đông gãi đầu. Cuối cùng cô tìm thấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà Hạ Phong mang từ Mỹ về.



Trên đường lái xe đến trường học, nhìn phong cảnh quen thuộc ở hai bên đường, mỗi một nơi đều có thể kích thích trí nhớ của Vu Đông. Thì ra những thứ cô cho rằng mình đã quên chỉ là những thứ mà cô không dám nhớ đến thôi.



Vu Đông để xe ở ven đường rồi mặc áo lông vũ bước nhanh vào tiệm cơm.



“Xin hỏi đi mấy người ạ?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.



“À…” Cô đã quên hỏi Hướng Hiểu Nguyệt là phòng số mấy rồi, “Sinh nhật cô Lâm Lâm ở phòng số mấy?”



“Ở lầu ba!” Nhân viên phục vụ nói.



Vu Đông nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi lên chiếc thang bằng gỗ.



Chỉ đứng ở cửa lầu hai cũng đã nghe được âm thanh náo nhiệt trên lầu ba, có vẻ như có rất nhiều người đến.



“Ồ, ai đến đây nè?” Một thanh niên đẹp trai thấy Vu Đông thì cười nói.



Mọi người trong phòng Vu Đông đều cảm thấy rất quen nhưng đa số người cô lại không nhớ rõ tên họ, sớm biết vậy thì cô đã mở ảnh tốt nghiệp ra xem lại rồi.



“Vu Đông em đã đến rồi.” Cô chủ nhiệm hơi mập mạp cười tủm tỉm đi đến.



“Cô Lâm sinh nhật vui vẻ!” Vu Đông vừa nói vừa cầm hộp quà lên, “Xin lỗi em đã đến trễ.”



“Không sao không sao cả, em đến đây là là tốt rồi.” Cô chủ nhiệm nói.



“Vu Đông cậu đến rồi, bệnh cảm có nặng lắm không?” Lúc này Hướng Hiểu Nguyệt đi đến.



“Đỡ hơn nhiều rồi!” Vu Đông vừa cởi áo khoác vừa nhỏ giọng nói với Hướng Hiểu Nguyệt, “Sao có nhiều người đến quá vậy?”



“Đều là bạn học làm việc ở Thượng Hải, cũng không đến đủ người đâu, ở đây có mười mấy người thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.
“Tôi… Tôi đi nhé!” Phương Hoa không biết nói gì nữa.



“Tạm biệt.”



“Hai chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”



Biểu tình của Phương Hoa lúc này làm Vu Đông nhớ lại lúc hai người mới bắt đầu yêu nhau.



Dưới những cành hoa mimosa, thiếu niên ánh mắt dịu dàng giữ má ửng hồng của thiếu nữ. Những năm tháng đó đã từng tốt đẹp như vậy nhưng thời gian đã thay đổi chúng ta.



Vu Đông lắc đầu.



“Vì sao?” Phương Hoa hơi bị tổn thương.



“Tôi sợ chồng mình sẽ ghen.” Vu Đông cười nói.



“Em có bạn trai rồi à?” Phương Hoa cũng không nghĩ từ ‘chồng’ của Vu Đông là thật.



Vu Đông mang Hướng Hiểu Nguyệt đã uống rượu về chung cư trước rồi mới lái xe đi làm.



“Em bị cảm rồi hả?” Giống như đã đặt trước đồng hồ vậy, Vu Đông vừa mới kết thúc việc phát sóng thì Hạ Phong đã gọi điện thoại đến.



“Bị một chút à, không nặng lắm đâu.” Vu Đông cười nói.



“Ngày mai có thể anh sẽ về trễ, trong nhà có hộp thuốc đó, em nhớ lấy thuốc uống biết không.” Hạ Phong dặn dò.



“Công việc có phiền phức gì không anh?” Vu Đông hỏi.



“Không có, chỉ có điều ngày mai có cuộc phẫu thuật nên giám đốc ở bên đây hy vọng anh có thể trực tiếp hướng dẫn ngay tại hiện trường.”



“Vậy sao anh không ngủ sớm đi?”



“Không sao, cuộc phẫu thuật bắt đầu vào buổi chiều.” Hạ Phong cười cười, “Hơn nữa anh thích nghe em dẫn chương trình.”



Vu Đông nhịn không được cười hỏi: “Vậy anh là thật thích em dẫn chương trình hay là tình nhân trong mắt Tây Thi* hả?”



(*tình nhân trong mắt Tây Thi: ý là nhìn người yêu của mình thì lúc nào cũng thấy xinh đẹp nhất, như Tây Thi, dù cô ấy có thể không xinh đẹp)



“Trước khi trả lời vấn đề này thì anh có thể hỏi một câu trước hay không?” Hạ Phong ở đầu dây bên kia cũng cười.



“Anh nói đi.”



“Tại sao chủ đề hôm nay lại là mối tình đầu?” Hạ Phong nhướng mày.



“Bởi vì hôm nay em gặp lại mối tình đầu của mình.” Vu Đông không chút kiêng dè nói.



“À? Vậy có hiểu được thêm chút gì không?” Giọng nói của Hạ Phong có chút kỳ lạ nói.



“Anh ghen à?” Vu Đông nhận thấy giọng nói của Hạ Phong không thích hợp lắm nên cô nhịn không được nói.



“Không có!”



“Không có? Vậy anh hỏi em có hiểu được thêm cái gì không để làm gì chứ?”



“Vậy… Vậy thì có một ít!”



“Hì hì…” Vu Đông giơ tay ra hứng mấy bông tuyết đang rơi lả tả xuống nói, “Anh ta hỏi em là bọn em còn có thể làm bạn được hay không, em nói… chồng của em sẽ ghen.”



“Em mau chóng đi ngủ đi nhé!” Hạ Phong ho khan một tiếng xong thì lập tức cúp điện thoại.



Vu Đông nhướng mày cười cười, đàn ông đàn anh mà còn thẹn thùng hơn so với con gái nữa chứ, thật là.