Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 30 : Hạnh phúc khi bị bệnh

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Hạ Phong tăng nhiệt độ trong xe lên một ít, bên cạnh hắn là Vu Đông đang ngủ say vì đã mệt mỏi cả ngày.



Từ cửa đài phát thanh đến bệnh viện này phải đi hơn một tiếng hơn nữa đường còn trơn trượt nên có lẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.



Vu Đông vốn là người ngủ nhiều, lại lăn lộn cả đêm nay nên cũng mệt mỏi.



Thừa dịp đèn đỏ, Hạ Phong cởi áo khoác của mình ra khoác thêm cho Vu Đông.



Vu Đông hơi lật người lại, để mặt mình hướng về phía Hạ Phong. Hạ Phong thấy khuôn mặt đỏ bừng khi ngủ của Vu Đông thì nhịn không được cười dịu dàng.



Vào buổi sáng giờ đi làm thì xe cộ rất đông đúc nhưng trong xe lại vô cùng yên lặng, làm cho người ta có cảm giác năm tháng tốt đẹp vô cùng.



Trên thế giới này có ngàn vạn người, nhưng chỉ có mình em làm cho anh vừa thấy thì đã vui vẻ từ tận đáy lòng.



Hạ Phong bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này.



Xe chậm rãi chạy đến dưới lầu khu nhà, mặc dù hơi luyến tiếc khi phải đánh thức Vu Đông nhưng Hạ Phong biết ngủ trong xe cũng không được thoải mái cho lắm.



“Vu Đông!” Hạ Phong nhẹ nhàng gọi.



Vu Đông không hề hay biết gì mà tiếp tục ngủ say.



“Vu Đông, dậy dậy, về đến nhà rồi!” Hạ Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Đông.



“Ư?” Vu Đông mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi nhìn thoáng qua Hạ Phong sau đó thì lập tức nhắm mắt lại, giọng nói có chút khô khốc: “Em buồn ngủ quá...”



“Dậy nào, về phòng ngủ.” Hạ Phong hơi buồn cười nhìn Vu Đông không chịu đứng lên.



“Ư ~~” Vu Đông nói giọng mũi, “Em buồn ngủ mà ~”



Vậy là không định thức dậy rồi, Hạ Phong lắc đầu, cúi người cởi dây an toàn của Vu Đông ra sau đó bước xuống xe dự định ôm Vu Đông lên lầu.



Hạ Phong sợ Vu Đông lạnh nên che kĩ người Vu Đông lại bằng chiếc áo khoác của mình lúc nãy rồi một tay ôm chân Vu Đông, một tay ôm vai nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực mình.



Vu Đông vẫn còn ngủ nên vô ý thức vùi đầu vào cổ Hạ Phong.



Hạ Phong đột nhiên bị nóng, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, hắn đặt Vu Đông vào lại xe rồi dùng tay sờ sờ trán của Vu Đông.



Rõ ràng khác với độ ấm của người bình thường, Vu Đông đã bị sốt!



Chết tiệt!



Hạ Phong cột đai an toàn lại cho Vu Đông rồi lên xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.



Vừa đến được bệnh viện thì Hạ Phong nhanh chóng ôm Vu Đông chạy vào phòng cấp cứu.



“Bác sĩ Hạ, có chuyện gì vậy?” Y tá trưởng Lưu thấy Hạ Phong ôm một người vội vàng chạy vào thì lo lắng hỏi.



“Y tá trưởng Lưu, giúp tôi tìm một cái giường!” Hạ Phong sốt ruột nói.



“À, được!” Y tá trưởng Lưu vẫy tay một cái thì nhanh chóng có một y tá đẩy giường lại đây rồi đẩy Vu Đông vào phòng bệnh.Chỉ chốc lát sau bác sĩ chuyên gia nội khoa Lý Thụy Dân vô cùng lo lắng chạy đến.
Vu Đông cúp điện thoại xong thì lại gọi cho Hướng Hiểu Nguyệt.



“Hiểu Nguyệt, việc lồng tiếng của phòng làm việc đã đến đâu rồi?” Vu Đông hỏi.



“Tớ và Hân Hân đã làm xong hết rồi, yên tâm đi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hôm nay cậu đang bận việc gì mà không nhận điện thoại hả?”



“Tớ bị sốt rồi, đang ở bệnh viện.”



“Cái gì? Bây giờ cậu sao rồi? Tớ đến bệnh viện thăm cậu.” Hướng Hiểu Nguyệt kích động nói.



“Không cần đâu, Hạ Phong ở đây rồi.”



“Vậy được rồi!” Hướng Hiểu Nguyệt còn nói thêm, “Tớ sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu đâu.”



Vu Đông cười cười cúp điện thoại.



Vu Đông trở lại phòng bệnh thì thấy Hạ Phong đã ở bên trong. Hạ Phong thấy Vu Đông trở về thì cau mày oán trách nói: “Em mới khỏi bệnh xong thì đã chạy lung tung rồi.”



Hạ Phong nói xong thì kéo tay Vu Đông rồi cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nói: “Sao tay em lạnh thế hả?”



“Em ra ngoài gọi điện thoại.” Vu Đông giải thích.



“Em đã quên vì sao em bị bệnh rồi à.” Hạ Phong không đồng ý nói.



“Em sai rồi.” Vu Đông biết Hạ Phong đang quan tâm cô nên cảm thấy rất chột dạ.



“Em đó...” Hạ Phong vẻ mặt không biết nên xử lý em thế nào nữa.



“Hì hì...” Vu Đông thấy Hạ Phong không tức giận thì ngây ngô cười.



“Em đói bụng rồi đúng không.” Hạ Phong biết Vu Đông đã chưa ăn gì một ngày nên chắc chắn đã đói rồi.



“Ừ ừ!” Vu Đông gật gật đầu.



“Anh dẫn em đi ăn.” Hạ Phong giúp Vu Đông kéo dây kéo áo khoác lên rồi cầm tay cô ra khỏi phòng bệnh.



Dọc theo đường đi đều có y tá đánh giá hai người nhưng Hạ Phong luôn nắm lấy tay Vu Đông, chưa từng bỏ ra.



Bàn tay này phảng phất có ma lực vậy, Vu Đông nghĩ, chẳng sợ con đường phía trước tràn đầy bụi gai nhưng chỉ cần anh vẫn luôn nắm tay em thì em sẽ luôn bước cùng anh.



“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Hạ Phong bất đắc dĩ nhìn lại người nào đó bắt đầu ngây ngốc.



“Nghĩ về anh!”



Hạ Phong chớp chớp mắt sau đó chậm rãi nở nụ cười, hắn xoa đầu Vu Đông rồi sủng ái nói: “Đồ ngốc!”



...



Thiệu Nhất Phàm đang đứng đằng sau hai người năm mét, nhịn không được ở trong lòng điên cuồng thét gào: “Trời ạ, nếu tớ không phải anh em tốt của cậu thì tớ nhất định sẽ chúc cậu mau chia tay!”