Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 31 : Chúng ta hẹn hò đi! (1)

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Editor Yuuki: Tình hình là chương 31 được tác giả gộp 3 chương lại nên nó rất dài và mình cũng chưa edit xong cả chương này nên mình sẽ chia ra 3 phần (theo tác giả). Có thể mai hoặc mốt sẽ có đủ chương luôn. Xin lỗi mấy bạn vì sự chậm trễ T_T.



Lúc này đang là giờ cơm nên trong nhà ăn có rất nhiều người đang ngồi. Nhưng bởi vì sự đặc thù của công việc nên bàn ăn trong nhà ăn chưa bao giờ hết chỗ cả.



Hạ Phong dẫn Vu Đông đến một chỗ bàn ăn không người.



“Em ngồi ở đây trước đi, anh đi lấy thức ăn.” Hạ Phong nói.



“Ừ.” Vu Đông cười gật đầu.



Hạ Phong cười lại với cô một cái rồi xoay người đi lấy thức ăn.



“Bác sĩ Hạ.” Đầu bếp của nhà ăn sư phụ Lâm vừa nhìn thấy Hạ Phong thì lập tức vui tươi hớn hở nói, “Cháo của cậu đã làm xong rồi, tôi đi lấy cho cậu nhé.”



“Cám ơn sư phụ Lâm.” Hạ Phong nói lời cảm ơn.



“Không có gì.” Đầu bếp Lâm vui tươi hớn hở đi vào bếp.



Chỉ chốc lát sau đầu bếp Lâm mang một cái nồi đi ra, nói: “Mới tắt bếp thôi nên còn nóng lắm, cậu cẩn thận một chút.”



“Cám ơn sư phụ.” Hạ Phong cầm cái nồi từ tay đầu bếp Lâm.



“Món gì vậy?” Thiệu Nhất Phàm không biết từ đâu xuất hiện, một tay nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm đậm đà lập tức bay ra khỏi nồi. Thiệu Nhất Phàm hít sâu một hơi rồi khen ngợi: “Thơm quá đi. Cháo nấm gà?”



“Đậy lại!” Hạ Phong tức giận nói.



“Cho Vu Đông ăn? Cũng cho tớ một chén với, đã lâu rồi tớ không được ăn cháo bổ như vậy.” Thiệu Nhất Phàm nói.



“Cậu có biết xấu hổ hay không?” Hạ Phong hỏi.



“Cậu đừng có keo kiệt như vậy chứ. Nguyên một cái nồi lớn như vậy Vu Đông cũng ăn không hết mà.” Thiệu Nhất Phàm vẫn muốn tranh thủ.



“Lúc nãy cậu còn nói Vu Đông là thần tượng của cậu, bây giờ cậu lại cướp đồ ăn của thần tượng sao?”



“Keo kiệt!” Thiệu Nhất Phàm vừa đậy nắp lại vừa oán giận với đầu bếp Lâm, “Sư phụ Lâm, sao sư phụ chỉ làm đồ riêng cho Hạ Phong thế, tôi cũng muốn ăn mà!”



“Ha hả, bữa nào đi. Bữa nào…” Đầu bếp Lâm biết Thiệu Nhất Phàm đang nói giỡn với mình nên cũng vui vẻ có lệ hắn.



Hạ Phong cầm nồi cháo đi đến chỗ của Vu Đông, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói: “Đợi anh đi lấy chén và muỗng.”



“Ừ.” Vu Đông thấy Hạ Phong đi lấy đồ thì tò mò mở nắp nồi ra, cháo nấm gà với màu sắc và hương vị thơm ngon làm người ta thèm thuồng.



“Coi chừng nóng.” Hạ Phong trở về thì thấy Vu Đông đang để sát mặt vào nồi cháo thì nhịn không được nhắc nhở.



Vu Đông lập tức ngồi thẳng dậy rồi thè lưỡi cười.



Hạ Phong múc cho Vu Đông một chén cháo trước rồi đưa cái muỗng qua.



Vu Đông cầm lấy cái muỗng, nhịn không được cười nói: “Anh đang xem em là em bé đó hả.”




Vu Đông ‘à’ một tiếng rồi cầm điện thoại để ngay tai nói: “Mẹ!”



“Vu Đông à, mẹ đã giúp con dạy dỗ nó rồi.” Mẹ Hạ nói.



Vu Đông hơi chột dạ nhìn thoáng qua Hạ Phong đang lái xe.



“Đợi đến hôm thứ sáu này thì con khỏi chúc mừng sinh nhật nó.” Mẹ Hạ thở phì phì nói.



Sinh nhật? Thứ sáu?



Vu Đông lại nhìn thoáng qua Hạ Phong lần nữa.



“Được rồi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa. Mẹ cúp máy đây.” Nói xong thì mẹ Hạ liền cúp điện thoại.



Ở bên kia, ba Hạ vẻ mặt không tán thành nhìn thoáng qua mẹ Hạ nói: “Em đang mượn cơ hội này để nhắc Vu Đông chúc mừng sinh nhật cho Hạ Phong.”



“Cái gì mà kêu mượn cơ hội để nhắc nhở hả?” Mẹ Hạ không tán thành nói, “Hai đứa nó đã yêu nhau lâu như vậy rồi không lẽ em không nói thì Đông Đông không biết sinh nhật của Hạ Phong sao?”



Ba Hạ không còn lời gì để nói… Nhưng trong nội tâm của ông vẫn cảm thấy mẹ Hạ có tâm cơ*. Nếu Vu Đông đã biết thì cần gì phải nói thêm một lần nữa.



(*tâm cơ: sự tính toán ở trong lòng, ý chỉ người hay suy nghĩ, tính toán thiệt hơn, đa phần mang ý tiêu cực)



Được rồi, Vu Đông thực sự không biết.



“Sao em lại ngơ ngác rồi, đến nhà rồi kìa.” Hạ Phong thấy Vu Đông cúp điện thoại xong thiì ẫn luôn ngây ngốc nên hỏi.



“A? Tới nhà rồi?” Vu Đông nhìn ra ngoài, đã đến dưới lầu khu nhà.



“Em lên trước đi, anh đi đỗ xe.”



“Ừ.” Vu Đông cởi đai an toàn xong chuẩn bị xuống xe.



“Đợi một chút!” Hạ Phong bỗng nhiên cúi người lại gần, kéo cái mũ áo ở đằng sau Vu Đông rồi giúp Vu Đông đội lên, nói: “Nhiệt độ trong xe khác với nhiệt độ bên ngoài, em đừng để trúng gió. Em về phòng rồi nhớ mở điều hòa lên trước, đợi phòng ấm lên rồi hẵng cởi áo khoác ra.”



“Ừ!” Vu Đông ngây ngốc bước xuống xe.



Hạ Phong đỗ xe xong quay trở lại thì thấy Vu Đông vẫn còn đứng trước cửa lầu, vì vậy nhíu mày nói: “Sao em còn đứng ở đây?”



“Chờ anh.” Vu Đông trả lời.



“Anh đi đỗ xe rất nhanh mà, em bị cảm rồi không nên ra ngoài gió nhiều quá.” Hạ Phong nói xong thì cạ thẻ mở cửa vào.



“Nhưng hai chúng ta rất ít khi cùng nhau về nhà.” Vu Đông nhỏ giọng nói.



Hạ Phong nghe xong thì cầm tay Vu Đông thật chặt nhưng không biết nên nói gì, đúng lúc này thanh máy phát ra tiếng.



“Chúng ta về nhà.” Hạ Phong nắm tay Vu Đông bước vào thang máy.