Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 34 : Anh là thái dương của em, em là nhà của anh!

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Thời tiết hôm nay rất đẹp nên có nhiều đứa trẻ ra chơi đùa ở công viên nhỏ dưới lầu khu nhà.



Thời tiết của Thượng Hải chính là vậy, chỉ cần có mặt trời xuất hiện thì cho dù là mùa đông cũng sẽ khiến người ta có cảm giác của mùa xuân, nhưng cũng có lẽ mùa xuân đã lặng lẽ đến rồi.



Lúc Vu Đông ra ngoài thì có nhìn thoáng qua cửa phòng của Hạ Phong, lúc đó đôi mắt và lông mày của Vu Đông đều thể hiện sự ấm áp.



Có đôi lúc cô nhớ đến những chi tiết nhỏ khi hai người ở cùng nhau thì giữa việc cho và nhận, cô càng thích thứ đầu tiên hơn.



Có phải ai cũng sẽ gặp được một người mà khi người ta vui thì mình vui theo không?



Giống như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vậy.



Vu Đông nhìn ánh mặt trời rực rỡ qua khung cửa sổ thì nghĩ thầm, nhiệt lượng mà em đang phát ra chừng nào mới đủ để trở thành thái dương của anh?



@@



Vu Đông đến phòng làm việc để giúp Hân Hân kiểm tra lại phần lồng tiếng cuối cùng trước, sau đó ăn cơm trưa xong thì mới chạy xe đến đài phát thanh.



“Giám đốc Mã!” Hôm qua Vu Đông nhận được thông báo, bảo giám đốc Mã có việc cần nói với cô, vì vậy chiều nay cô mới đến đây.



“Vu Đông đến rồi sao, ăn cơm chưa?” Giám đốc Mã buông tài liệu xuống rồi tử tế hỏi.



“Cám ơn giám đốc đã quan tâm, tôi ăn rồi!” Vu Đông cười trả lời.



“Vậy thì tốt rồi, cô phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Tuy người còn trẻ thì sức khỏe tốt nhưng mỗi ngày đều phải dẫn chương trình vào đêm khuya dẫn đến ngủ trễ như vậy thì phải chú ý nhiều hơn.” Giám đốc Mã nói lời quan tâm.



“Tôi sẽ chú ý hơn, cám ơn giám đốc quan tâm.”



“Ngồi xuống nói chuyện!” Giám đốc Mã đi ra khỏi bàn công tác rồi ngồi xuống ghế sô pha cùng với Vu Đông, nói tiếp, “Tôi đã nghe tiết mục tối qua của cô.”



“A?” Vu Đông hơi kinh ngạc.



“Tôi không thể không nói rằng tiết mục này rất có sức sống, tràn ngập hơi thở thanh xuân đó!” Giám đốc Mã khen, “Đặc biệt là bài thơ tình đó của Pushkin, nó phảng phất làm cho tôi cảm giác mình đã trở về tuổi trẻ một lần nữa vậy, không gạt cô, lúc trước tôi nhờ bài thơ đó mới theo đuổi được vợ mình đó.”



“Thật sao, vậy thì trùng hợp ghê!” Vu Đông cười nói.



“Đúng rồi, hôm qua vợ tôi cũng cùng tôi nghe tiết mục của cô, cô ấy nhờ tôi hỏi cô chuyện sau đó của giáo thảo và Mỹ Mỹ.” Giám đốc Mã nói xong thì chờ Vu Đông trả lời.



“Chuyện này... Chuyện này tôi cũng không biết.” Vu Đông lập tức xấu hổ, “Nếu không thì, chừng nào có tin tức tôi sẽ báo lại cho ngài!”


“Sáu ngày? Cậu điên rồi sao? Cậu muốn tớ mệt chết phải không!!!” Thiệu Nhất Phàm kích động hô to.



Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm rồi không nói gì, trong mắt đều là sự lấy lòng.



“Cậu đừng dùng ánh mắt buồn nôn như vậy mà nhìn tớ, cho tớ một lý do trước đi.” Thiệu Nhất Phàm chịu không nổi ánh mắt đó của Hạ Phong.



“Có lẽ tớ sẽ phải về nhà của Vu Đông!”



Nghe Hạ Phong nói xong thì Thiệu Nhất Phàm hơi kinh ngạc nhưng lại có cảm giác không có gì đáng ngạc nhiên.



“Cậu... thật sự đã quyết định kĩ càng?” Cuối cùng Thiệu Nhất Phàm vẫn nhịn không được mà hỏi.



“Ừ!” Trong mắt Hạ Phong tràn ngập ý cười, hắn gật đầu thật mạnh.



“Ôi trời mẹ ơi, cậu đừng cười một cách thiếu đánh như vậy có được không!” Thiệu Nhất Phàm cảm thấy hắn đã nhận được một vạn điểm thương tổn, trời ạ, trước kia Hạ Phong yêu đương với An An thì hắn cũng chẳng có cảm giác này.



Hạ Phong bưng ly cà phê lên rồi xoay người uống một ngụm, nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa biến mất.



“Cậu có thể nói cho tớ biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Thiệu Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến, “Cậu đã nghe buổi phát sóng trực tiếp vào đêm qua của Vu Đông?”



Hạ Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiệu Nhất Phàm, đây đã là lần thứ hai mà Thiệu Nhất Phàm nhắc đến buổi phát sóng trực tiếp đêm qua của Vu Đông.



Hạ Phong có vẻ như suy nghĩ điều gì đó mà quay trở lại bàn của mình rồi mở máy tính lên, tìm kênh radio của Vu Đông, Đêm khuya mị ảnh, rồi click mở.



Thiệu Nhất Phàm đi theo Hạ Phong thì nhìn thấy giao diện đó nên nhịn không được mà oán giận nói: “Còn nghe nữa sao? Cũng phải, nếu là tớ thì chắc chắn sẽ nhanh chóng download làm nhạc chuông điện thoại rồi nghe mọi lúc mọi nơi.”



Hạ Phong không để ý đến Thiệu Nhất Phàm, hắn mang lên tai nghe, trong tai, trong lòng đều là giọng nói thâm tình và dịu dàng của Vu Đông.



Thì ra, đây mới là quà sinh nhật mà em tặng cho anh ư.



Hạ Phong luôn tự nhận mình là một con người lý trí, dù đối diện với bất luận sự việc gì thì đều có thể khách quan, thong dong, phân tích theo nhiều góc độ.



Nhưng Vu Đông phảng phất như đang đứng trong vạn bụi hoa, cho dù từ góc độ nào nhìn đến đều chỉ thấy được trăm hoa đua nở mà thôi.



Mỗi một câu nói, mỗi một cái ôm, mỗi một nụ môi đều có thể trở thành sức mạnh cho hắn.



Nếu nhà là cảng, là trạm sạc điện, là cảng tránh gió.



Hạ Phong nghĩ, vậy Vu Đông chính là nhà của hắn.