Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 35 : Đến bây giờ mới nói với em

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Hôm nay Hạ Phong được về sớm, nhưng hắn cũng không biết vì sao lại muốn nhìn thấy Vu Đông ngay lập tức, vì vậy hắn trực tiếp lái xe đến trước cửa đài phát thanh, rồi nghe hoàn chỉnh một bữa phát sóng trực tiếp.



Khi Vu Đông nói xong lời tạm biệt để kết thúc chương trình thì tầm mắt của Hạ Phong đã liên tục chú ý vào cửa ra vào đài phát thanh, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng hình của Vu Đông vừa đeo khăn quàng cổ vào vừa đi ra ngoài.



“Vu Đông!” Hạ Phong xuống xe, mỉm cười vẫy tay với Vu Đông.



Vu Đông vừa nghe tiếng thì mắt nhìn khắp nơi một cách tràn đầy nghi hoặc, đợi đến lúc cô thấy Hạ Phong thì lập tức chạy đến.



“Sao anh lại đến đây?” Vu Đông hỏi.



“Anh cảm thấy đã lâu lắm rồi không đón em đi làm về.” Hạ Phong chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ đã trở nên lộn xộn khi chạy đến đây của Vu Đông.



“Em tự lái xe đi làm về được mà, đâu cần anh phải đến đây đón chứ.” Vu Đông cười nói.



“Nhưng anh muốn vậy!” Có lẽ là do bóng đêm nên giờ phút này Vu Đông cảm thấy ánh mắt của Hạ Phong đặc biệt dịu dàng.



Vu Đông không biết lúc này Hạ Phong muốn tán tỉnh cô hay đây chỉ là một câu nói đơn thuần không có ý nghĩa gì sâu xa nhưng khi cô nghe vậy thì vẫn không được tự nhiên mà cúi đầu, không ngừng đá đá mặt đất.



Cảm xúc của nữ giới rất kỳ lạ, khi mà bạn không thích một người thì bạn có thể to gan đùa giỡn người ta, nhưng khi bạn thật sự rất thích người ta thì lúc đó lại rất dễ dàng lo lắng và thẹn thùng.



Vu Đông biết, bởi vì cô quá mức để ý nên mới bắt đầu lo được lo mất.



Vu Đông cũng đã từng lo lắng, cô càng lúc càng thích Hạ Phong, nhưng nếu sau này kết quả không được như mong muốn thì có lẽ cô sẽ rất khổ sở.



Nhưng mỗi khi suy nghĩ đến đó thì Vu Đông lại không nghĩ tiếp nữa, bởi vì chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà cô đã cảm thấy khó chịu rồi.



Bởi vậy Vu Đông bắt đầu nghĩ, cô sẽ xem nó như tất cả các hợp đồng mà cô cần giành được trước đó, cô sẽ dùng hết tất cả sức lực của mình để lấy được nó nhưng cho dù kết quả như thế nào thì cô cũng sẽ không để ý đến nữa.



Em không muốn trở nên bi quan, cũng không muốn mất anh, càng không muốn biến anh trở thành mục tiêu để công lược, em chỉ muốn khi chúng ta ở bên nhau thì cả hai đều vui vẻ.



“Em đang nghĩ cái gì thế hả?” Hạ Phong gõ đầu Vu Đông một cái.



“A...” Vu Đông ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn có ánh sáng lấp lánh, “Em đâu có nghĩ gì.”



“Vậy em cúi đầu làm gì hả?” Hiển nhiên là Hạ Phong không tin.



“Em đang cười trộm.”



Hạ Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Vu Đông.


Mà đó là một loại khí chất do năm tháng cô đọng lại.



Anh không biết có thứ gì đã từng làm tổn thương em nhưng từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em.



Hạ Phong nhẹ nhàng ôm Vu Đông ra khỏi chiếc ghế phụ của xe, độ chênh lệch nhiệt độ làm Vu Đông tự giác rụt vào lồng ngực của Hạ Phong. Hạ Phong thuận thế ôm chặt cô hơn một chút. Hắn bước chân nhẹ nhàng rồi chậm rãi đi đến thang máy.



Lúc đi đến cửa nhà thì Hạ Phong phát hiện hắn không thể mở cửa được nhưng lại không muốn đặt Vu Đông xuống mặt đất nên bất đắc dĩ cuối cùng hắn chỉ có thể đánh thức Vu Đông.



“Vu Đông.” Hạ Phong nhẹ giọng hô.



“Ư ~” Vu Đông mơ mơ màng màng mở to mắt hỏi, “Về đến nhà rồi sao?”



“Đến rồi, em xuống rồi dựa vào người anh, anh mở cửa ra trước đã.” Hạ Phong nói.



Vu Đông tìm tìm kiếm kiếm một hồi thì móc ra chiếc chìa khóa từ túi áo lông vũ, nói: “Để em mở cửa!”



Hạ Phong ôm Vu Đông bước vào phòng ngủ của cô rồi kéo chăn ra, để Vu Đông vào rồi lại đắp lên.



Hắn xoay người lại thì thấy Vu Đông đang trợn tròn mắt nhìn mình nên cười trấn an, nói: “Em ngủ đi, không thì mệt mỏi bây giờ!”



“Hạ Phong, bỗng nhiên hôm nay em đã có lòng trung thành với nơi này.” Vu Đông nói.



Bàn tay đang sửa sang lại chăn của Hạ Phong lập tức cứng đờ, được một lúc thì hắn bắt đầu đau lòng, thì ra từ đó cho đến nay em vẫn không có cảm giác an toàn như vậy sao, là sai lầm của anh.



“Vậy lòng trung thành này có thể duy trì được bao lâu?” Hạ Phong cười nói.



“Ừm... Em hy vọng là rất lâu, lâu đến lúc cả hai chúng ta đều không thể bước đi được nữa.” Vu Đông nghĩ nghĩ nói.



“Lúc đó chỉ sợ em phải nắm tay anh.” Hạ Phong cười nói.



“Cũng phải ha, dù sao thì anh già hơn em nhiều quá!” Vu Đông cười nói.



“Vậy anh đây phải cảm ơn em trước rồi!”



Vu Đông nghe xong thì cười hì hì.



“Chúc ngủ ngon!” Hạ Phong khẽ hôn lên trán Vu Đông.



Xin lỗi, đến bây giờ anh mới nói cho em biết, anh thích em!