Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 37 : "Cẩu" của Hướng Hiểu Nguyệt

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Đêm tất niên, đài truyền hình thành phố thuê một sân vận động lớn để làm sân khấu.



Vu Đông làm xong tạo hình thì đến hậu trường trước nửa tiếng để đợi lên sân khấu. Người đến người đi, trong hậu trường mọi người đều mặc đủ kiểu trang phục nên cái đầm của Vu Đông cũng không có vẻ khoa trương cho lắm.



Vu Đông cũng không phải một nhân vật lớn nên tự nhiên là không có phòng nghỉ, vì vậy cô chỉ có thể tìm một góc ít người rồi ngồi chơi di động thôi.



Ai, di động lúc này thật là ít tính năng quá đi mà...



“Đông Đông...” Hướng Hiểu Nguyệt tìm kiếm ở hậu trường một hồi lâu thì mới thấy được Vu Đông đang ngồi ở một góc.



“Hiểu Nguyệt? Sao cậu vào được đây?” Vu Đông đưa cho Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân mỗi người một tấm vé vào cửa, nhưng bụng của Nhậm Hân Hân đã lớn quá rồi nên không tiện ra ngoài, vì vậy chỉ có một mình Hướng Hiểu Nguyệt đến đây.



“Tớ có người quen mà.” Hướng Hiểu Nguyệt cười chỉ chỉ đằng sau.



“Vu Đông.” Lôi Chấn trang điểm long trọng bước ra từ phía sau Hướng Hiểu Nguyệt.



Lúc này Vu Đông mới thấy được Lôi Chấn, Lôi Chấn là bạn thân thời đại học của Phương Hoa, bởi vì đã mười năm không gặp nên ký ức của cô về người này cũng không sâu sắc lắm, mấy lần trước cô còn không nhớ được tên cậu ta. Cũng nhờ ngày diễn tập hôm qua nên cô mới nhớ lại được, hơn nữa cũng đã quen biết hơn.



“Chín giờ rưỡi cậu mới lên sân khấu phải không.” Lôi Chấn làm người dẫn chương trình của tiệc tối nên rất rõ ràng quy trình của buổi tiệc, vì vậy mới đề nghị, “Vẫn còn đến hai tiếng nữa mà, nếu không cậu vào phòng nghỉ của bọn tớ chờ đi, bên đó cũng ít người.”



“Chuyện này có phiền đến cậu quá hay không?” Vu Đông do dự nói.



“Không đâu, mọi người đều là bạn học mà. Hơn nữa chị Ân Na cậu cũng gặp rồi đó.” Lôi Chấn cười lắc đầu.



“Đi đi, cậu xem chỗ này rối loạn như vậy, cậu còn ngồi đợi ở đây sẽ vướng chân vướng tay người khác hơn đó.” Hướng Hiểu Nguyệt cũng đứng một bên khuyên nhủ.



Vì vậy Vu Đông đi theo Lôi Chấn đến phòng nghỉ của người dẫn chương trình. Lý Ân Na đang xem lại tấm thẻ nhắc tuồng, cô nàng thấy mấy người đi vào thì cũng chỉ cười cười nói một câu đã đến rồi à, hiển nhiên là do Lôi Chấn đã nói trước với cô ấy.



Vu Đông nói câu cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sô pha cùng với Hướng Hiểu Nguyệt.



Chỉ chốc lát sau thì một nhân viên công tác đi vào, nói với Lý Ân Na và Lôi Chấn là đạo diễn đang muốn gặp họ, vì vậy hai người đều đi ra ngoài.



Cuối cùng thì chỉ còn lại Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông ở trong phòng nghỉ, một lát sau thì hai người nhanh chóng nói chuyện một cách náo nhiệt.



“Bộ đầm này nhìn cũng được lắm chứ, làm gì mà khoa trương như cậu nói đâu.” Hướng Hiểu Nguyệt nhìn chiếc đầm Vu Đông đang mặc rồi nói.”Cậu không cảm thấy tớ là một vị khách quý không có tiếng tăm gì, đi vào chỉ để góp cho đủ số lượng thì ăn mặc như vầy là quá mức long trọng à?” Vu Đông chỉ chỉ vào bản thân nói.



“Ha hả, cũng phải, bộ đồ này của cậu so với bộ đồ lúc nãy của Lý Ân Na thì càng cướp sự chú ý nhiều hơn đó.” Hướng Hiểu Nguyệt cười cười nói, “Chỉ có điều nếu mặc bộ này lên sân khấu rồi cộng thêm ánh đèn nữa thì hiệu quả chắc chắn rất tốt!”



“Giờ này cậu vẫn chưa vào hội trường à?” Vu Đông nhớ rõ người xem phải vào hội trường trước.



“Không sao đâu, không cần vội vã như vậy, dù sao thì nhiệm vụ chủ yếu của tớ là đến đây cổ vũ cậu thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt lật qua lật lại cái túi xách mới của mình rồi móc ra một cái camera loại nhỏ, bộ dáng như đang hiến vật quý nói, “Lát nữa tớ sẽ chụp cho cậu mấy tấm ảnh xinh xinh đẹp đẹp.”



Vu Đông không thèm phản ứng với cái camera của nhưng lại bị cái túi xách khoa trương của cô nàng hấp dẫn.



Một cái túi xách nữ nhỏ nhắn, trên thân túi đều là cái dùi* sắc bén, dưới ánh đèn mấy cái dùi đều sáng lên lấp lánh làm người ta sợ hãi.
“Đã nhớ ra rồi?” Tần Dược liếc mắt nhìn Hướng Hiểu Nguyệt một cái.



“Ha hả... Cho hỏi anh họ gì?” Hướng Hiểu Nguyệt dự tính là cho dù cô bị đánh chết cũng sẽ kiên quyết không thừa nhận, dù sao chuyện đó đều là do Vu Đông lừa gạt, liên quan gì đến cô chứ.



“Đã quên rồi? Không sao, sau này tôi sẽ nói một cách chậm rãi cho cô nghe.” Tần Dược quơ quơ tấm danh thiếp trong tay mình.



Vẻ mặt của Hướng Hiểu Nguyệt lập tức trở thành kiểu cuộc sống này đã không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi.



“Làm phiền cô đưa tôi về đi.” Tần Dược nhìn đồng hồ, đã mười giờ giờ rưỡi rồi.



“Được!”



Hướng Hiểu Nguyệt đưa Tần Dược về khách sạn quốc tế ở trung tâm thành phố. Lúc xuống xe thì cô lấy từ trong xe ra một hộp bánh hạch đào rồi đưa cho Tần Dược.



Tần Dược nghi hoặc nhìn cô một cái.



“À ừ, chuyện hôm nay tôi thật sự không có cố ý, hộp bánh hạch đào này coi như là quà xin lỗi của tôi. Anh là đại nhân không nhớ việc của tiểu nhân*.” Rốt cuộc thì đã đắc tội người ta đến hai lần nên Hướng Hiểu Nguyệt định để lại ấn tượng tốt hơn một chút.



(*đại nhân không nhớ việc của tiểu nhân: một câu thành ngữ của TQ, xưng hô đối phương là đại nhân, xưng mình là tiểu nhân là một loại thái độ chủ động nhận sai lầm về mình, hy vọng đối phương sẽ tha thứ cho mình, là một lời khách sáo)



“Tô ký?” Tần Dược nhìn thoáng qua hộp bánh trong tay mình, trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc.



“Anh cũng biết sao? Đây là bánh ở một cửa hàng Tô Châu lâu đời, làm bánh hạch đào tô đã có lịch sử gần trăm năm.” Hướng Hiểu Nguyệt đắc ý nói, “Hộp bánh này của tôi là của bà ngoại Tô, bà chủ đã về hưu của Tô ký tự mình làm đó, ở ngoài cũng mua không được đâu.”



“A? Mặt mũi của cô cũng rất lớn đó.” Tần Dược nói.



“Đó là đương nhiên rồi, lúc trước hai nhà của chúng tôi hàng xóm, bà ngoại Tô đã nhìn tôi từ lúc nhỏ đến khi lớn lên.” Hướng Hiểu Nguyệt cười nói.



Hắn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp đến mê người thì bỗng nhiên nhịn không được mà nở nụ cười.



“Anh cười cái gì?” Hướng Hiểu Nguyệt tinh tế cảm nhận được hình như Tần tổng đang cười nhạo cô.



“Là tôi đó, cô nhóc béo.” Tần Dược nhấc cái hộp bánh hạch đào lên rồi nói, “Là anh đẹp trai hàng xóm của em.”



Trời trời trời trời trời trời trời ạ!!!!!!



“Anh là cháu ngoại của bà ngoại Tô!!!!!”



Hướng Hiểu Nguyệt thật sự rất muốn chửi thề luôn, trời ơi, cuộc đời này của cô chỉ có duy nhất một lần tỏ tình thất bại chính là vào lúc năm tuổi, cô yêu thầm cháu ngoại của bà ngoại Tô ở cạnh nhà mình!!



Lời của tác giả: Chuyện tình cảm của Hiểu Nguyệt rất rõ ràng, bởi vậy mặc kệ là Vu Đông có cho họ gặp nhau trước hay không thì duyên phận của họ cũng đã được định sẵn cả rồi, thần trợ công là bà ngoại Tô đó, ha ha ha ha.



Editor Yuuki: Hướng Hiểu Nguyệt năm tuổi đã biết yêu rồi kìa. Cao thủ đó nha =))