Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 38 : Món quà đặc biệt

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Hướng Hiểu Nguyệt chỉ cần nhớ đến chuyện tối hôm qua thì cả người liền trở nên táo bạo, cô nàng hung hăng bẻ gãy cây bút chì trong tay mình rồi tức giận nhìn nhìn sau đó ném nó vào thùng rác.



Kịch bản cũng bị cô nàng lật qua lật lại một cách mạnh bạo, phảng phất một lúc sau quyển kịch bản sẽ lập tức bị xé rách vậy.



Vu Đông bưng ly cà phê đến bên cạnh Nhậm Hân Hân rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy bị gì vậy?”



“Tớ cũng không biết nữa, từ lúc sáng sớm thì cậu ấy đã vậy rồi. Tớ còn muốn hỏi ngược lại cậu đó, tối qua cậu ấy đi xem cậu biểu diễn mà?” Nhậm Hân Hân hỏi ngược lại.



“Tối qua tớ biểu diễn xong thì đang muốn đi tìm cậu ấy nhưng cậu ấy nói có việc nên đi trước.” Vu Đông và Nhậm Hân Hân nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy được sự hóng chuyện trong mắt đối phương.



Vu Đông đi qua rồi gõ gõ cái bàn của Hướng Hiểu Nguyệt.



“Gì vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Vu Đông một cái.



“Cậu lại dùng sức thêm một chút nữa thì cả hộp bút chì này coi như xong rồi.” Vu Đông ý bảo nhìn thùng rác kìa.



Hướng Hiểu Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Vu Đông thì thấy được trong thùng rác đầy những cây bút chì bị gãy liền hoảng sợ, cô nàng buồn bực buông tài liệu đang cầm xuống, định không làm nữa.



“Tối qua có chuyện gì vậy?” Vu Đông hỏi.



Hướng Hiểu Nguyệt giật mình một cái rồi ngẩng đầu nhìn Vu Đông, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không có gì, gặp được một người bạn cũ thôi.”



Lịch sử đen tối như là cô nhóc béo thì tuyệt đối phải được giữ bí mật.



“Cái túi xách như hung khí của cậu đâu rồi? Sao không thấy cậu mang theo?” Hôm qua Vu Đông thấy Hướng Hiểu Nguyệt có vẻ rất thích cái túi đó nên chắc chắn sẽ không có chuyện cô nàng này chỉ mới mang một ngày đã dẹp sang một bên.



“À, cái túi xách đó sao, tớ suy đi nghĩ lại thì cảm thấy cậu nói rất đúng, sẽ gây nguy hiểm, hơn nữa tớ hay ở cùng với thai phụ nên phải chú ý một chút chứ.” Hướng Hiểu Nguyệt giải thích.



Vu Đông hoài nghi nhìn cô nàng một cái rồi lại quay đầu nhìn nhìn Nhậm Hân Hân. Nhậm Hân Hân nhún vai, hiển nhiên là cũng không tin.



Reng reng reng...



Hướng Hiểu Nguyệt vừa thấy cái tên xuất hiện trên màn hình điện thoại thì khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, cô nàng cầm điện thoại lên rồi lao ra ngoài.



“Có vấn đề!” Vu Đông khẳng định.



“Rất có vấn đề!” Nhậm Hân Hân gật đầu phụ họa.



Hướng Hiểu Nguyệt tìm một căn phòng thu âm không người bước vào rồi bất đắc dĩ hỏi: “Anh tìm tôi chi vậy?”



“Hình như em không vui vẻ lắm khi thấy tôi tìm em đó.” Tần Dược nhướng mày, ngồi trên ghế sô pha thay đổi một tư thế thoải mái hơn.
Hạ Phong dựa vào giường, cầm lấy quyển sách để đọc trước khi ngủ nhưng vẫn không tĩnh tâm lại để đọc được vì trong đầu hắn bây giờ đều là khuôn mặt tươi cười của Vu Đông và cái hộp quà đặc biệt đang ở gần mình trong gang tấc.



Trong lúc Hạ Phong suy nghĩ đủ thứ chuyện thì tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phòng khách truyền đến, nghe thấy thế thì Hạ Phong biết Vu Đông đã về.



Do dự một lát, Hạ Phong bỏ quyển sách ở trong tay xuống rồi mở cửa ra ngoài.



“Ồ? Anh chưa ngủ sao?” Vu Đông đang cởi áo khoác ra thấy vậy thì cười hỏi Hạ Phong.



“Ừ, anh cũng mới về nhà thôi.” Hạ Phong trả lời.



“Em nói cho anh biết một chuyện, hôm nay em đã nhận được lá thư hồi âm từ Tráng Tráng tối hôm trước đó...” Cả khuôn mặt của Vu Đông đều tràn ngập sự vui sướng, cô gấp gáp muốn chia sẻ tin tức tốt này với Hạ Phong.



“Em đi rửa mặt trước đi, lát nữa lại kể từ từ cho anh nghe.” Hạ Phong sờ sờ đầu của Vu Đông.



“Anh đừng có sờ, tóc em hơi bết rồi đó.” Vu Đông né qua.



“Vậy em gội đầu đi, lát nữa anh sấy tóc cho em.” Hạ Phong đề nghị.



“Được!” Lập tức ánh mắt của Vu Đông liền sáng lên, cô vui vui vẻ vẻ về phòng mà tắm rửa.



Đợi đến lúc Vu Đông tắm rửa xong thì Hạ Phong đã sớm cầm máy sấy tóc ngồi chờ trên ghế sô pha rồi. Vu Đông cười hì hì lao qua rồi để đầu tóc đang ướt dầm dề của mình gối lên bắp đùi đã được trải một tấm khăn lông của Hạ Phong.



Hạ Phong vừa dịu dàng sấy tóc cho Vu Đông vừa nghe giọng nói vang dội mà tiếng máy sấy cũng không thể lấn át được của Vu Đông, hắn nghe cô chia sẻ tâm tình vui vẻ khi Tráng Tráng biết quay đầu là bờ.



“Em cảm thấy mình và mấy người bác sĩ như anh cũng giống nhau thôi. Các anh cứu người thì em cũng cứu người.” Vu Đông vui vẻ nói, “Nói vậy thì hai chúng ta cũng rất xứng đôi.”



Hạ Phong bỗng nhiên tắt máy sấy tóc rồi dừng tay lại.



“Sao vậy?” Vu Đông cảm giác tóc của cô vẫn còn ướt, vì vậy cô dùng sức mà ngước đầu lên nhìn về phía Hạ Phong, muốn nhận được một câu trả lời.



“Đúng vậy, rất xứng đôi.”



Hạ Phong dưới ánh mắt nghi hoặc của Vu Đông thì cong lưng ngậm lấy đôi môi đã mở ra đóng vào trước mắt mình cả đêm nay.



Thật hy vọng nhanh đến ngày nghỉ đông!



Hạ Phong buông ra Vu Đông rồi cười tiếp tục sấy tóc.



Vu Đông chớp chớp mắt, sau đó thì vui vẻ đỏ mặt.