Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 39 : Phúc lợi

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Theo sự ấm lại của thời tiết thì không khí Tết cũng ngày một nồng đậm hơn, trên các con đường đều được treo lên chiếc đèn lồng màu đỏ, trong siêu thị cũng chất đầy các loại hàng Tết mang vỏ bọc màu đỏ rực.



Vu Đông vẫn luôn cảm thấy tổ tiên mình rất có trí tuệ, vì họ luôn có thể nhiệt tình trang trí cho những ngày Tết trong thời tiết đầy tuyết vào cuối năm như thế này.



"Chỉ mua bao nhiêu đây thôi sao?" Hạ Phong nhìn nhìn mấy món đồ trong giỏ mua hàng thì hơi lo âu hỏi.



Bởi vì muốn đi gặp ba mẹ vợ vào ngày Tết nên Hạ Phong vội vàng kéo Vu Đông vào siêu thị mua quà Tết.



"Yên tâm đi, ba em không có sở thích gì khác đâu, ông ấy chỉ thích hút thuốc, uống rượu thôi." Vu Đông nói xong thì chỉ chỉ Hạ Phong rồi dặn dò, "Chỉ có điều là anh không được học theo ba em đó."



"Nhưng dù vậy thì mấy món này cũng quá bình thường rồi đó, hay anh lấy thêm hai bình Mao Đài* nữa nhé." Hạ Phong rất không vừa ý với giá của mấy bình rượu mà Vu Đông đã chọn.



(*Mao Đài: một loại rượu có tiếng của TQ)



"Không cần đâu, anh mà mua Mao Đài về thì chắc chắn ba em sẽ cất đi đó. Thuốc lá cũng vậy, nếu mua quá mắc thì ông ấy sẽ lén mẹ em mang đi siêu thị để đổi thuốc lá rẻ hơn." Vu Đông biết rất rõ tính tình của ba mình.



"Vậy đây là lý do em chỉ lấy thuốc lá nhập khẩu thôi, bởi vì siêu thị nhỏ ở gần nhà em sẽ không chịu đổi loại thuốc lá này?" Hạ Phong vô tình phát hiện được suy nghĩ của Vu Đông.



"Thông minh!" Vu Đông khen ngợi.



"Vậy bác gái thì sao? Mấy hộp thuốc bổ này có ít quá không?" Hạ Phong chỉ chỉ mấy hộp thuốc bổ trong xe đẩy.



"Còn có quần áo nữa mà, em đã mua đủ rồi." Vu Đông trả lời.



"Emmua với anh mua sao mà giống nhau được chứ ? Anh nghe nói người lớn tuổi đều thích vàng cả, nếu không thì anh mua cho bác gái một chiếc vòng vàng được không?" Hạ Phong nhớ trên lầu một của trung tâm thương mại có mấy tiệm vàng.



"Anh nói đến đây thì em mới nhớ ra, mẹ em cũng thích vòng vàng lắm đó." Vu Đông nhớ kiếp trước mẹ cô rất ghen tị với chiếc vòng vàng của bác cô, nhưng cô nói muốn mua cho bà thì mẹ cô lại nói vòng vàng nhất định phải là quà con dâu mua cho mới được, vì vậy Vu Đông cũng chỉ có thể chiều theo ý mẹ mình.



"Vậy anh đi mua nhé?" Hạ Phong đang định đẩy xe đi vào tiệm vàng ngay.



"Anh gấp gáp làm gì chứ, em còn chưa nói xong nữa mà. Phong tục của bên em là vòng tay phải do con dâu mua cho mẹ chồng." Vu Đông kéo Hạ Phong lại.



"A? Còn có loại phong tục này nữa sao? Vậy anh đi mua một cái dây chuyền vàng được không?" Hạ Phong tiếp tục đề nghị.



"Anh đừng chỉ suy nghĩ mấy vấn đề này nữa được không, em nghĩ tốt nhất anh nên tự hỏi xem làm thế nào để ba mẹ em chấp nhận anh thì hơn đó." Vu Đông cười nói, "Anh đừng quên em là đứa đã bỏ nhà theo trai, cuối cùng sau nửa năm trời thì lại mang về nhà một người đàn ông khác."



"Đây không phải là chuyện của em sao?" Hạ Phong hỏi.



"Nó vốn là chuyện của em, nhưng năm nay anh một hai đòi về với em mà, biết sao giờ chứ." Vu Đông buông tay, "Lúc đầu em tính năm nay về nhà sẽ tuyên bố là mình đã chia tay, sau đó năm tới lại mang anh về gặp ba mẹ em."
Hạ Phong lại về trước mặt Vu Đông, hai tay cầm đôi tay của Vu Đông, đôi mắt thâm tình nói: "Trước lúc đi gặp ba mẹ em thì anh có một chuyện muốn hỏi em."



"Cái gì?" Vu Đông bị ánh mắt của Hạ Phong làm cho đỏ mặt.



Hạ Phong cười một cái rồi từ từ hạ người xuống, tay phải lấy chiếc nhẫn đã cất kĩ dưới bàn trà ra, Hạ Phong mang theo sự chờ đợi nhìn lên Vu Đông: "Em có bằng lòng lấy anh không?"



"Em..." Vu Đông lập tức ngây ngốc, cô không biết mình nên nói gì nữa.



"Thực xin lỗi, anh không có chuẩn bị hoa tươi và ánh nến." Hạ Phong giơ nhẫn với biểu tình cực kì nghiêm túc, "Nhưng anh hy vọng em có thể bằng lòng lấy anh."



"Vâng!" Vu Đông gật đầu một cái thật mạnh.



Vu Đông vốn tưởng là đời này cô sẽ không có được khoảnh khắc như vậy nên giờ phút này đôi mắt cô đã tràn ngập nước mắt.



Hạ Phong cười cầm lấy tay của Vu Đông, hắn đem chiếc nhẫn bạch kim mang kiểu dáng giản dị và tự nhiên xỏ vào ngón tay của Vu Đông, sau đó hai người kích động mà ôm lấy nhau.



Buổi cầu hôn này không có hoa hồng, không có ánh nến, không có kinh hỉ và cũng không có kim cương lấp lánh tỏa sáng tượng trưng cho tình yêu.



Nhưng Vu Đông lại cảm thấy, đây là hình dạng nguyên bản nhất của hôn nhân, em sẽ không vì lãng mạn và kinh hỉ mà lấy anh, cũng sẽ không vì kim cương lóng lánh mà lấy anh, em chỉ đơn giản là muốn sống cùng với anh từ nay về sau mà thôi.



Chẳng sợ mỗi một ngày đều bình bình đạm đạm, không có gì mới mẻ nhưng em chỉ mong có thể bình an vui vẻ sống với anh cả đời này.



Phảng phất mọi thứ đều đến một cách cực kỳ tự nhiên, khi Vu Đông bị Hạ Phong ôm ngang rồi đặt xuống chiếc giường trong phòng ngủ thì Vu Đông chỉ ngửa đầu lên dùng sức hôn trả Hạ Phong.



Vu Đông cảm giác được quần áo trên người mình đang bị một đôi tay dịu dàng nhưng vội vàng cởi ra từng cái từng cái, cho đến khi làn da bóng loáng của cô đụng tới chiếc khăn trải giường lạnh băng thì cô mới tỉnh táo lại đôi chút.



"Hạ Phong..." Lúc này hai má Vu Đông đã đỏ bừng lên, đôi mắt tràn ngập sự quyến rũ.



"Ừm ~~" Hạ Phong vùi đầu gặm cắn cổ của Vu Đông một cách nhẹ nhàng.



Một thứ cảm giác kỳ diệu truyền từ xương sống đến đại não của cô, Vu Đông khó nhịn mà cong lưng lên, chiếc cổ thon dài và trắng nõn cong lên một độ cung thật đẹp.



Vu Đông nắm chặt chiếc khăn trải giường ở dưới thân mình, cô cảm thấy không có chỗ mượn lực nên cuối cùng phải dùng đôi tay tràn đầy mồ hôi ôm sát vào Hạ Phong đang đè trên người cô, hai người vốn đã sát nhau thì càng sát hơn.



Đôi tay khô ráo của Hạ Phong phảng phất mang theo dòng diện, đi từ phần lưng của Vu Đông, rồi đến eo rồi lại hung hăng kiềm chế lại.



Mưa rền gió dữ mang theo Vu Đông chìm vào cảnh đẹp trong mơ.