Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 40 : Mẹ ơi, lại đây xem con rể của mẹ nè!

Ngày đăng: 13:38 30/04/20


Vu Đông mơ mơ màng màng tỉnh lại thì không hiểu vì sao mà gối đầu hôm nay lại cứng như vậy nữa, cô đang muốn xoay người lại để đổi thành một tư thế khác, ai ngờ đột nhiên lại đâm vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.



Trong nháy mắt, Vu Đông lập tức tỉnh táo lại ngay, cô nhìn từ khuỷu tay lên thì thấy được ánh mắt dịu dàng của Hạ Phong.



"Dậy rồi?" Hạ Phong cúi đầu khẽ hôn vào trán Vu Đông một cái.



Vu Đông chớp chớp mắt, cô đã nhớ lại những ký ức của tối hôm qua nên dưới ánh mắt dịu dàng của Hạ Phong thì mặt cô đã từ từ đỏ lên.



"A..." Thấy vẻ thẹn thùng của Vu Đông thì Hạ Phong nhịn không được mà cười ra tiếng.



"Anh cười cái gì chứ?" Vu Đông không được tự nhiên tránh đi cái ôm của Hạ Phong, cô đang định ngồi dậy thì chiếc chăn liền rớt xuống, lộ ra cảnh xuân trước ngực, Vu Đông thấy vậy thì thét một tiếng đầy kinh hãi rồi lập tức nằm lại chỗ cũ ngay.



Hạ Phong cực kì vừa lòng với người đang nằm trong ngực mình này nên ôm Vu Đông cười càng vui vẻ hơn.



Vu Đông cảm thấy rất buồn bực với dáng vẻ mất mặt của mình vào sáng nay, cô chỉ có thể cắn một cái ngay ngực của Hạ Phong để bày tỏ tâm trạng bất mãn và buồn bực của mình mà thôi.



"Được rồi, đừng đùa nữa, dậy ăn cơm thôi, ăn cơm xong thì chúng ta khởi hành là vừa rồi đó." Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết nên Hạ Phong và Vu Đông đã lên kế hoạch sẽ lái xe về quê của Vu Đông vào hôm nay.



"Vậy anh đứng lên trước đi." Vu Đông chớp mắt to rồi mềm mại nói.



Vẻ đáng yêu này của Vu Đông làm Hạ Phong xém chút nữa là không nhịn được, hắn ôm Vu Đông rồi xoay người, dùng tư thế này mà tặng cho Vu Đông một nụ hôn sâu, sau đó mới gian nan đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt trước.



Vu Đông lấy tay che lại trái tim đang nhảy lên một cách kinh khủng, cô nhìn một đống quần áo hỗn độn trên đất thì thừa dịp trong phòng không có ai liền nhanh chóng lấy một cái hơi lớn khoác vào rồi chạy trốn về phòng ngủ của mình.



Lúc Hạ Phong ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn chiếc giường lớn trống rỗng thì bỗng nhiên cảm giác không quen lắm. Hắn lấy khăn lông xoa xoa mái tóc ướt nhẹp rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Vu Đông.



Khoảng nửa tiếng sau thì Vu Đông mới ăn mặc một cách chỉnh tề ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Hạ Phong đang đặt bữa sáng lên bàn thì có vẻ đã thua cuộc vì mặt cô đã đỏ hồng.



"Lại đây ăn cơm đi." Hạ Phong ngẩng đầu lên thì thấy Vu Đông đứng yên nên hô một tiếng.



"À..." Vu Đông hơi cứng đơ người bước qua.



Bây giờ là sáng sớm nên Vu Đông không có cảm giác muốn ăn cho lắm, cô ăn hai trái trứng luộc xong thì cầm ly sữa bò uống từ từ. Hạ Phong thấy trên miệng cô đều là màu trắng của sữa thì nhịn không được duỗi tay qua chùi giúp cô.



Vu Đông không muốn tránh đi, nhưng ánh mắt lập tức thẹn thùng rồi nhìn lung tung xung quanh.



"Trước đây anh chưa bao giờ phát hiện ra em dễ xấu hổ như vậy đó." Hạ Phong nhịn không được nói.


"À, ừ... Đã chia tay từ lâu rồi." Vu Đông nhỏ giọng nói.



"Con... Đứa bé chết tiệt này!" Mẹ Vu đang cảm thấy đã đánh đủ rồi nghe vậy thì lập tức giơ roi mây lên.



Hạ Phong thấy vậy thì lập tức ôm Vu Đông vào ngực mình lần nữa.



Vu Tùng và ba Vu ở bên cạnh nhau xem náo nhiệt, Vu Tùng bình luận: "Xem ra cậu ta thích Đông Đông em gái ngốc của con thật đó, chỉ là hai người quá dính nhau rồi."



Ba Vu tỏ vẻ cực kì đồng ý với ý kiến này, ông thấy mẹ Vu đã dạy dỗ đủ rồi thì nói một câu: "Được rồi, đừng đánh nữa, ăn cơm đi."



Mẹ Vu đã đánh đến mệt mỏi, nghe vậy thì ném cái roi mây đi rồi trở về phòng bếp, trước khi đi bà còn nhìn con gái mình một cái: "Lại đây bưng thức ăn lên bàn."



Vu Đông ngoan ngoãn đi theo.



Hạ Phong có vẻ không yên tâm nên nhìn thoáng qua Vu Đông, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải là lúc có thể đi theo. Lúc hắn hoàn hồn lại thì ba vợ và anh vợ đã đi về phòng khách, cái sân trống rỗng chỉ còn một mình hắn đứng đó thôi.



Hạ Phong sờ sờ mũi mình, quay lại chỗ để xe rồi lấy quà tặng đã chuẩn bị trước mang vào.



Hạ Phong lấy thuốc lá và rượu cầm riêng ra rồi nói với ba Vu với vẻ lấy lòng: "Đây là quà con và Vu Đông mua tặng cho bác."



"Ừ, thuốc lá này không tệ, là hàng Mỹ phải không!" Vu Tùng nhìn thoáng nhãn hiệu của thuốc lá rồi nói.



Ánh mắt của ba Vu chợt lóe, ông rụt rè "ừ" một cái. Vu Tùng biết biểu hiện này tỏ vẻ ba Vu cũng khá vừa lòng với món quà này.



Từ lúc bước vào nhà họ Vu thì người duy nhất không có cảm xúc mâu thuẫn với hắn là vị anh vợ này, bời vậy Hạ Phong thừa dịp liền lấy chiếc đồng hồ đã chuẩn bị từ sớm rồi đưa cho Vu Tùng: "Vu Đông nói anh thích đồng hồ."



"Trời ạ... Longines*." Hai mắt Vu Tùng tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ.



(*Longines: nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ)



"Ừm hừ!" Ba Vu trừng mắt nhìn đứa con trai không biết cố gắng này một cái.



"Đáng tiếc anh không thích nhãn hiệu này cho lắm!" Vu Tùng cũng phát hiện ra biểu tình của mình lúc này không ổn lắm, có vẻ như hắn quá tham tiền vậy. Vì vậy Vu Tùng đành yên lặng để chiếc đồng hồ lên bàn.



Cho dù thích đến mức nào thì cũng không thể làm mất mặt em gái được.



Hạ Phong mới vừa thả lỏng được một nửa thì lại căng thẳng trở lại, hắn đứng trong phòng khách nhưng lại có cảm giác đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng mồ hôi cũng chảy ra.