Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 48 : Son môi phần tiếp theo

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Nhậm Hân Hân mới sinh xong thì mẹ Nhậm đột nhiên quan tâm con gái mình, ngày nào bà cũng chạy đến bệnh viện, vừa chăm sóc con gái vừa chăm sóc cháu gái.



Vu Đông nhìn từ vẻ mặt của Nhậm Hân Hân thì biết ngay là chuyện mẹ Nhậm thay đổi thái độ làm cô nàng rất vui, cười cũng nhiều hơn, ngay cả lúc nhìn đến Lục Hiên thì Nhậm Hân Hân cũng không mang vẻ mặt khó chịu nữa.



Nhưng Hướng Hiểu Nguyệt lại lén phân tích với Vu Đông, cô nàng cho rằng loại thay đổi đột ngột như thế này rất kỳ lạ nên không yên tâm lắm, bởi vậy Hướng Hiểu Nguyệt cũng quyết định mỗi ngày đều phải đến bệnh viện xem xét.



Vu Đông cũng sợ chuyện khó sinh lần trước lại tái diễn nên mỗi ngày cô đều bớt chút thời giờ đi đến bệnh viện, thuận tiện cũng cùng Hạ Phong ăn cơm trưa với nhau.



Hôm nay Vu Đông vừa đến cửa phòng bệnh thì từ xa đã thấy mẹ Nhậm một mình đi đến khoa nhi. Vu Đông có ấn tượng không tốt với mẹ Nhậm, đặc biệt là hai hôm trước lúc Hân Hân đang làm phẫu thuật thì mẹ Nhậm còn đứng ở ngoài bênh vực cho Lục Hiên.



Nghĩ đến đây thì Vu Đông nhanh trí xoay người rồi lén đi theo bà.



Mẹ Nhậm đi thẳng đến phòng trẻ sơ sinh, bà đứng bên cạnh giường của cháu gái mình rồi vừa chơi với bé vừa nói chuyện với y tá, nhìn qua thì có vẻ là thật tình thích đứa bé.



Vu Đông thấy cảnh này thì bỗng nhiên cảm thấy cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi.



"Chị y tá ơi." Vu Đông nhìn thấy cô y tá trẻ mới nói chuyện với mẹ Nhậm bước ra từ phòng trẻ sơ sinh thì cười hỏi, "Bé ở giường số 12 thế nào rồi chị?"



"A, cô là người yêu của bác sĩ Hạ đúng không." Cô y tá vừa thấy Vu Đông thì mắt lập tức sáng lên rồi kêu lên một tiếng đầy vui vẻ.



"À... Chị biết tôi sao?" Vu Đông hơi sửng sốt.



"Đương nhiên là biết, bác sĩ Hạ là người đàn ông độc thân có giá ở bệnh viện chúng tôi đó. Năm trước nghe nói anh ấy kết hôn thì chúng tôi vẫn còn đáng tiếc đó." Cô y tá cười nói, "Năm trước cô còn lên tv vào buổi tiệc tối cuối năm nữa, người trong bệnh viện chúng tôi đều xem, cô hát rất hay."



"Cám ơn!" Vu Đông hơi ngượng ngùng nói.



"Đúng rồi, cô mới hỏi bé ở giường số 12 đúng không?" Bởi vì là người quen nên cô y tá cũng nhiệt tình giải thích hơn, "Bé này lúc mới sinh thì hơi yếu nhưng ở trong lồng ấp ba ngày thì cơ bản đã ổn rồi, hai ngày nữa thì có thể xuất viện. Lúc nãy bà ngoại của bé cũng hỏi chuyện này đó."



"Bà ngoại của bé hỏi chừng nào bé có thể xuất viện ư?" Vu Đông nghi hoặc nói.



"Chắc bà ấy thấy bé đáng yêu quá nên vội vã muốn mang về nhà đó, mỗi ngày bà ấy đến đây đều hỏi." Cô y tá cười nói.



Vu Đông gật đầu cảm ơn cô y tá.



Bởi vì muốn vào phòng trẻ sơ sinh thì phải thay quần áo mà Vu Đông lười thay nên cô chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn bé yêu lăn qua lăn lại qua cửa kính thì Vu Đông bỗng nhiên nảy sinh loại cảm xúc muốn sinh ngay một đứa.



"Có phải rất đáng yêu không." An An mới ra khỏi văn phòng liền thấy Vu Đông.



Vu Đông thấy An An thì cũng sửng sốt, cô cười cười gọi một tiếng "bác sĩ An".



"Cô rất thích trẻ em à?" An An hỏi.



"Đúng vậy, cô xem, mấy đứa bé thật đáng yêu." Vu Đông gật đầu nói.



"Đúng là rất đáng yêu cho nên tôi mới chọn khoa nhi." Trên mặt An An mang theo ý cười, "Trước kia Hạ Phong luôn nói tôi thích trẻ em như vậy thì sau này phải sinh nhiều hơn..."



An An nói đến đây thì phảng phất mới ý thức được mình đã chia tay với Hạ Phong mà Vu Đông còn là vợ của Hạ Phong, cô nàng mang vẻ hơi xin lỗi nhìn Vu Đông nói: "Xin lỗi, tôi..."


An An? Hạ Phong nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nói: "Có gặp hai lần nhưng không nói gì nhiều."



"Còn không nói gì ư, vậy tại sao anh lại đưa son môi anh mua cho em đưa cho cô ta hả." Vu Đông càng nói thì càng tức giận, cô lấy cái túi đã bị đẩy đến góc giường đập vào người Hạ Phong.



Hạ Phong bị đập nhưng cũng không tức giận, hắn mở túi ra nhìn thấy cái cây son thì mới bắt đầu nhớ lại.



"Thứ này không phải anh cho cô ấy. Hôm đó anh ở trung tâm thương mại mua son môi cho em thì đúng lúc gặp An An và bạn học của cô ấy đang đi dạo ở đó, cô ấy tưởng là anh mua cho mình nên trực tiếp lấy." Hạ Phong giải thích.



"Cô ta muốn lấy thì anh cho cô ta lấy?" Vu Đông tức giận nói, "Sau đó anh lại đổi một nhãn hiệu khác mua cho em, anh..."



Vu Đông muốn tiếp tục mắng Hạ Phong nhưng cô lại không biết nên nói gì bây giờ, dù sao thì lúc đó tình cảm của Hạ Phong dành cho An An chắc chắn nhiều hơn tình cảm dành cho cô. Nhưng trong lòng Vu Đông lại vô cùng buồn bã, cô tức đến mức khóc luôn.



"Em đừng khóc." Hạ Phong vừa thấy Vu Đông rơi nước mắt thì lập tức hoảng sợ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho Vu Đông, "Tất cả đều là lỗi của anh, em đừng khóc nữa."



Vu Đông cảm thấy cô thật sự rất vô dụng, chỉ có chút việc nhỏ lại còn khóc nhưng lại không ngăn được nước mắt.



"Anh có nghĩ muốn lấy lại nhưng anh lại nghĩ chắc là em không thích son hiệu Chanel nên mới mua hiệu khác cho em." Hạ Phong giải thích.



"Ai nói, em thích, em rất thích son hiệu Chanel!" Vu Đông hét lên trong sự nức nở.



"Được, được, em thích là được." Hạ Phong theo lời của Vu Đông rồi giải thích tiếp, "Lúc trước em có nói với anh, em không thích anh xem em là An An nên anh nghĩ là em cũng sẽ không thích hiệu mà An An thích nên anh mới đổi hiệu khác cho em. Nhưng nếu em thích Chanel thì mai anh sẽ mua tất cả son môi hiệu đó cho em."



"Ý... Ý gì?" Vu Đông nức nở nói.



"Lúc trước em ghi son trong tờ danh sách thì không ghi rõ nhãn hiệu, mà anh lại không biết mấy thứ này cho lắm, nên lúc anh đi đến trung tâm thương mại liền trực tiếp bước tới quầy hàng của Chanel. Đợi đến lúc anh gặp được An An thì mới nhớ ra anh trực tiếp đến đây là vì lúc trước anh thường đi cùng với An An." Hạ Phong nói, "Sau đó anh lại nghĩ em sẽ không thích hiệu này nên mới đổi hiệu khác."



"Vậy... Vậy anh cũng không được cho cô ấy." Vu Đông nghe Hạ Phong giải thích xong thì trong lòng ít tức hơn, nhưng cô vẫn cả giận nói, "Đồ anh mua cho em thì cho dù em không thích anh cũng không được cho người khác."



"Được, sau này anh sẽ không làm vậy." Hạ Phong giơ tay nói, "Anh xin hứa!"



"Em ghét An An." Vu Đông nổi giận nói.



"Được."



"Hôm nay cô ta cố ý lấy son môi ra ghê tởm em, cô ta là tâm cơ kỹ nữ!"



"Ách..."



"Cô ta muốn em hiểu lầm anh, làm chúng ta cãi nhau, sau đó chúng ta chia tay sao? Em càng không, em phải vui vẻ sống với anh, tức chết cổ!"



"A... Được, đều nghe em."



Chỉ cần em không khóc, cái gì đều nghe em.



"Sau này em cũng sẽ ghét Chanel, cô ta thích thì em đều phải ghét." Vu Đông do dự một chút rồi nói, "Trừ anh!"



Cuối cùng thì Hạ Phong cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, nghĩ, vợ mình ngốc lên sao lại đáng yêu như vậy chứ!