Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 49 : Cuộc đời màu xám

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


Hôm nay không có buổi phẫu thuật nào. Bởi vậy vừa kết thúc việc trong phòng khám bệnh xong thì Hạ Phong và Thiệu Nhất Phàm hiếm khi có thể ở trong nhà ăn vào giờ cơm. Lúc An An vào nhà ăn nhìn thoáng một cái thì thấy được hai người đang ngồi bên cửa sổ, vì thế cô nàng lấy một phần đồ ăn rồi trực tiếp mang qua đó.



Thiệu Nhất Phàm đang ăn canh thấy An An bưng phần ăn ngồi xuống ghế đối diện Hạ Phong thì lập tức phun một ngụm canh ra.



"Dơ quá đi." An An mang vẻ ghét bỏ đưa tờ khăn giấy qua.



Thiệu Nhất Phàm vừa ho khan vừa lén lút nhìn Hạ Phong, hắn thấy hình như Hạ Phong đối với việc An An đến cũng không kinh ngạc cho lắm bèn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không chủ động chào hỏi.



Thiệu Nhất Phàm cảm giác không khí hơi xấu hổ nên chủ động tìm đề tài rồi nói: "Khụ, đúng rồi An An, anh nhớ tiến sĩ Ryan chỉ đến đây giao lưu một tháng thôi, đợi đến lúc đó em về Mỹ hay ở lại đây?"



Tiến sĩ Ryan là thầy hướng dẫn của An An ở Mỹ, lần này bệnh viện thành phố mời tiến sĩ Ryan về đây để giao lưu và hướng dẫn, còn An An thì là học sinh đi theo học tập.



"Chắc là em sẽ về Mỹ trước, dù sao thì hai tháng nữa em mới hoàn thành xong việc học." Lúc An An nói chuyện thì lén lút nhìn thoáng qua Hạ Phong.



"Vậy sau khi em tốt nghiệp thì sao? Về lại bệnh viện nhi đồng lúc trước hay ở lại bệnh viện thành phố?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.



"Cả hai bên đều đã mời em nhưng em vẫn còn đang suy nghĩ." An An nói xong thì lại nhìn Hạ Phong một cái.



Lúc này Hạ Phong đã ăn uống xong xuôi, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn An An, nói: "An An, hôm qua em đã gặp Vu Đông đúng không."



Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thiệu Nhất Phàm cứng đờ, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hạ Phong.



Hôm qua lúc An An đem trả lại son môi cho Vu Đông thì đã biết Hạ Phong chắc chắn sẽ biết chuyện này, xem ra hôm qua Vu Đông về nhà đã làm ầm ĩ lên. Trong lòng An An hơi khoái trá nhưng mặt ngoài lại ra vẻ cực kỳ tự nhiên nói: "Đúng vậy, lần đó em lấy nhầm son anh mua cho Vu Đông nên rất xấu hổ. Bởi vậy lần này em về nước liền mang theo, đúng lúc hôm qua ở khoa nhi lại gặp được Vu Đông nên em thuận tiện trả lại cho cô ấy."



"Cảm ơn em." Hạ Phong nói.



"Không có gì!"



"Chỉ có điều quan hệ của chúng ta dù sao cũng hơi xấu hổ, bởi vậy lần sau nếu có lấy nhầm thứ gì thì em cũng không cần trả lại đâu." Hạ Phong mỉm cười nói.



An An nghe xong thì vẻ mặt cứng đờ, cô nàng mang vẻ không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phong. Thiệu Nhất Phàm cũng kinh ngạc với thái độ Hạ Phong. Hạ Phong luôn luôn quý ông nên rất ít khi nói chuyện thẳng thắn như vậy với phái nữ, huống chi còn là An An.



"Như vậy sao được chứ, dù sao thì nó cũng rất đắt tiền." An An miễn cưỡng nói.



"Không sao cả, tiền lương của anh vẫn đủ cho Vu Đông dùng." Hạ Phong nói xong thì đứng lên nói, "Anh ăn xong rồi, đi trước nhé."
"Tôi không thể đánh giá việc làm này của cô là đúng hay sai, bởi vì cô làm như vậy thì đã biến chính mình thành một món đồ có thể mua bán rồi."



Cuộc điện thoại này làm Vu Đông hơi khó chịu, cô nghĩ ngày mai lãnh đạo đài phát thanh sẽ tìm cô nói chuyện, ai biểu cô dám cho người như vậy nói hết câu chuyện của bản thân chứ.



Vu Đông không nghĩ ra được vì sao sẽ có người vì tiền mà bán đứng chính bản thân mình, biến bản thân thành một món đồ có thể tùy ý mua bán. Vào ngày mà họ kiếm đủ tiền, muốn trở về cuộc sống bình tĩnh thì họ thật sự có thể yên tâm mà sống sao?



Hạ Phong tắm xong rồi mà vẫn còn thấy Vu Đông ngồi trên giường ngơ ngẩn, hắn xốc chăn lên rồi dựa qua, nhẹ nhàng ôm chặt Vu Đông, nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đi ngủ trước đi."



"Nhưng em không nghĩ ra được. Nếu mọi chuyện đều theo như lời của cô ấy, làm người thứ ba mấy năm, kiếm đủ tiền rồi đi đến một thành phố xa lạ, tìm một người chồng thích hợp, trải qua một cuộc sống hạnh phúc thì việc này đối với những người chăm chỉ, cần cù làm việc chính là một sự châm chọc." Vu Đông hỏi.



"Cô gái đó có kiểu suy nghĩ như vậy thì bản thân cô ấy cũng đã rất đáng buồn rồi." Hạ Phong nói, "Cho dù có một ngày cô ấy thật sự tìm được một người mà mình yêu thì khi cô ấy có gia đình và con cái, đoạn thời gian này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô ấy. Nếu tiền bạc có thể mang đến tất cả thì trên thế giới này làm gì có bệnh trầm cảm nữa chứ."



"Nhưng em vẫn không thoải mái trong lòng." Vu Đông ngẩng đầu nói.



Hạ Phong cười cười, hắn cúi đầu hôn hôn cánh môi mềm mại của Vu Đông.



Vu Đông mờ mịt chớp chớp mắt.



"Cảm thấy tốt hơn một chút không?" Hạ Phong hỏi.



"Có một chút." Vu Đông nói.



Hạ Phong lật người qua rồi trực tiếp đè Vu Đông ở dưới, nhẹ nhàng hôn hai cái, Vu Đông hơi hé miệng, Hạ Phong tiến quân thần tốc, hút hết dưỡng khí trong miệng Vu Đông, không khí dần trở nên mập mờ. Đôi mắt Vu Đông chậm rãi xuất hiện một tầng sương mù, cô cảm giác được đôi bàn tay đang làm loạn dưới lớp áo ngủ của mình thì hơi thẹn thùng trừng mắt nhìn Hạ Phong một cái.



"Bây giờ có phải đã thấy tốt hơn nhiều không?" Hạ Phong khẽ cắn vành tai Vu Đông.



"Sắc, lang." Vu Đông hờn dỗi nói.



"Ha hả..." Đôi tay của Hạ Phong đã cởi bỏ áo ngủ của Vu Đông, hai người không còn trói buộc gì kề sát lẫn nhau, loại vận động nguyên thủy này cũng chính là biểu hiện của linh hồn đang va chạm kịch liệt.



Có lẽ xã hội lúc này s*x đã càng ngày càng thoáng hơn, nhưng Vu Đông vẫn cảm thấy nó không chỉ mang đến sự vui thích bên ngoài mà còn có sự thăng hoa của linh hồn.



Nó có thể rất hạ lưu nhưng cũng có thể rất tốt đẹp!